“Cô Diệp có muốn đến quán bar chơi không?” Sau khi dùng cơm xong, Giang Duy Bảo chưa chịu buông tha cho Diệp Thanh Vy.
Cô đánh vào người anh: “Em phải thủ tiêu anh!” Mất mặt quá rồi.
“Em lén anh đi xem mắt còn dám thủ tiêu anh?” Anh có nên cảm ơn Trần Diệu Linh? Nếu không có cô ta, anh đã bỏ qua một màn kịch thú vị vừa rồi.
Diệp Thanh Vy hừ một tiếng: "Anh còn dám trêu nữa, em không nương tay đâu."
Giang Duy Bảo bật cười: "Cô nàng bạo lực."
"Người ta luôn dịu dàng với anh mà." Thế giới này bất công với anh, vậy thì cô nguyện thay thế giới dịu dàng, yêu thương anh.
Đúng vậy, cô là người tốt với anh nhất trên đời, nên anh cứ ngu ngốc yêu cô.
Giang Duy Bảo cảm thấy mình sắp điên mất rồi, vì yêu mà điên.
Diệp Thanh Vy thật sự bị oan, đó là đối tượng xem mắt của chị cô.
Diệp Thanh Hân năm nay đã hai mươi tám, vẫn chưa chịu thành gia lập thất, Lâm Mai Hạ đứng ngồi không yên, nên đã giới thiệu đối tượng cho chị ấy.
“Vy Vy, cứu chị đi mà.” Diệp Thanh Hân muốn khóc cầu xin em gái, lúc này cô không muốn kết hôn.
Hơn nữa, nếu phải gả cho người xa lạ, không có tình yêu, cô tình nguyện cả đời không lấy chồng.
“Không được, mẹ mà biết là chị em mình chết chắc.” Mặc dù bình thường Lâm Mai Hạ là người phụ nữ dịu dàng, nhưng lúc nóng giận quả thật rất đáng sợ.
“Ngày đó chị có hẹn biên tập viên của nhà xuất bản, em chắc không nỡ nhìn sự nghiệp của chị mình chưa bắt đầu đã kết thúc vậy chứ?” Diệp Thanh Hân là một nhà văn mạng vô danh, mấy năm nay thu nhập chưa từng ổn định.
Lần này có người nhìn trúng, muốn xuất bản truyện của cô.
“Sao chị không nói với mẹ?” Diệp Thanh Vy nghe được tin tức này cũng vui cho chị của mình.
“Em cũng biết đó, đâu phải lần đầu chị thất bại…” Diệp Thanh Hân ủ rũ.
Sau khi tốt nghiệp trung học cô đã đi theo con đường này.
Mặc dù thu nhập không cao, nhưng được sống với đam mê khiến cô vô cùng hạnh phúc.
May mắn hơn là Diệp Đăng và Lâm Mai Hạ đều rất tôn trọng đam mê của chị em cô, chưa bao giờ can thiệp vào lựa chọn nghề nghiệp của hai người.
Diệp Thanh Vy biết chị cô đã vất vả thế nào, chịu đựng bao ánh mắt của người xung quanh để theo đuổi đam mê.
Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội trở mình, dù thế nào cũng phải giúp chị ấy.
Từ nhỏ Diệp Thanh Vy đã không biết ước mơ là gì, cứ vô vị như thế mà lớn lên.
Cô đối với Diệp Thanh Hân, có ước mơ, hoài bão vô cùng ngưỡng mộ và tôn trọng.
Diệp Thanh Vy quyết định đồng ý đi xem mắt thay chị, nhưng không biết cách nào để phá hỏng buổi gặp mặt.
Diệp Thanh Hân dù sao cũng là một tác giả viết tiểu thuyết, không quá khó để viết ra nhiều kịch bản để em gái có thể dựa vào đó ứng biến.
Nếu Diệp Thanh Vy biết được, tối nay Giang Duy Bảo có mặt ở nhà hàng này, còn nghe hết cuộc hội thoại kia.
Có đánh chết cô cũng không đi, quá mất mặt rồi, đã vậy tên này còn luôn miệng trêu ghẹo nữa chứ.
“Hừ, em còn chưa tính toán với anh việc anh đi với cô gái khác.” Mặc dù Diệp Thanh Vy không có ghen nhưng mà nhìn thấy anh đi với kẻ thù cô vẫn rất khó chịu.
“Em không nhớ cô ta?” Giang Duy Bảo có chút dè dặt, cô không nhớ Trần Diệu Linh?
“Đương nhiên nhớ.” Dừng một chút, cô lại tiếp tục: “Mấy tháng trước từng thấy trên tạp chí, Đường Tuyên còn mắng cô ta đáng ghét.”
Trần Diệu Linh là nhà thiết kế nổi tiếng còn là tiểu thư của đại gia tộc, việc cô ta thường xuyên có mặt trên các tạp chí lớn rất bình thường.
Giang Duy Bảo nghi ngờ, Diệp Thanh Vy lại bày ra bộ dạng vô cùng chân thành.
Cô rất muốn nói với anh, trong kí ức của cô, cách đây mấy ngày cả hai đều bị người phụ nữ đó gi3t chết.
“Vậy em có nhớ Giang Gia Bảo và cả… Lý Nhật Duy?” Giọng nói anh có chút run run, anh đã cố gắng lấy hết can đảm để nói ra thắc mắc trong lòng.
Diệp Thanh Vy ôm lấy ngực bên trái, kiếp trước khi bị mất trí nhớ, mỗi lần nghe đến cái tên kia trái tim cô lại trở nên đau đớn.
Hóa ra phản ứng cơ thể của cô đối với tên anh vẫn như thế cho dù lần này đã lấy lại được kí ức.
“Em sao vậy?” Giang Duy Bảo lo lắng đỡ lấy cô: “Có cần đi bệnh viện không?”
Diệp Thanh Vy lắc đầu: “Em không sao, chỉ là nghe thấy cái tên Lý Nhật Duy, tim lại thấy nhói đau.
Người đó là ai vậy?”
“Tùy tiện hỏi thôi, anh đưa em về.” Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ, nếu cô đang diễn kịch, như vậy quá lợi hại rồi.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Chứng “quên phân ly” thường xảy ra sau khi bệnh nhân gặp phải một biến cố gây sang chấn tâm lý, khiến họ không nhớ được một số thông tin cụ thể.
Mặc dù căn bệnh này không quá nghiêm trọng, nhưng người bệnh có thể mất đi một đoạn kí ức, một sự kiện quan trọng và đặc biệt là những việc liên quan đến biến cố sang chấn tâm lý.
“Năm đó mỗi lần con bé đi ra đường đều rất hoảng sợ.” Diệp Đăng thở dài: “Thế nên bố mẹ mới quyết định chuyển nhà đi nơi khác.”
“Cảm ơn bố.” Giang Duy Bảo nhìn bệnh án trên tay, anh đã hiểu lý do tại sao Diệp Thanh Vy không nhận ra mình và cả những chuyện trong quá khứ.
“Trước khi đi, bố mẹ có đến tìm con, họ nói con đã đi mất… Nếu hôm nay không phải con nói, bố cũng nhận ra cậu thanh niên năm nào.” Diệp Đăng có chút không dám tin, người này chính là đứa con nuôi năm đó của họ.
“Chuyện này rất dài dòng, hôm khác con giải thích với bố được không ạ?”
“Không sao, có thể gặp lại con, bố đã rất vui rồi.” Diệp Đăng đưa cho Giang Duy Bảo một tờ giấy màu hồng.
Giang Duy Bảo nhận lấy, bên trên là chữ viết của Diệp Thanh Vy: “Cái này?”
Năm đó sau khi