“Lại ngây người nữa.” Diệp Thanh Vy thấy khách hàng phàn nàn vì chờ tính tiền quá lâu, vào trong nhìn thấy Diệp Thanh Tú đứng thẫn thờ một chỗ.
“Xin lỗi, anh mang hóa đơn ra cho khách.” Vừa rồi anh nghe một đứa trẻ nói với mẹ muốn trở thành luật sư, nhớ đến bản thân nên có chút mất tập trung.
“Anh của chị thật sự rất đẹp trai nha!” Trần Trúc Vy nói nhỏ vào tai Diệp Thanh Vy, đây là lần đầu tiên cô gặp Diệp Thanh Tú.
Lẽ ra sau khi dùng cơm trưa với Giang lão phu nhân, Diệp Thanh Vy ở lại nhà hàng với bố mẹ.
Tạ Ngọc gọi điện cho cô, nói Trần Trúc Vy đã chờ cô rất lâu rồi, vì sợ làm phiền nên không dám gọi điện.
Cuối cùng Diệp Thanh Tú thấy để người ta chờ có chút đáng thương nên kêu con bé gọi điện cho cô.
Bởi vì quan hệ có chút phức tạp, nên Diệp Thanh Vy chỉ giới thiệu đơn giản Diệp Thanh Tú là anh của mình.
Cô cũng phải công nhận ngoại hình của anh thật sự rất đẹp, từ lúc anh đến quán làm, bỗng nhiên có nhiều nữ sinh trở thành khách quen.
Giang Duy Bảo từng nói, khi nhìn thấy ảnh của cô với Diệp Thanh Tú, anh ấy đã rất ghen, không ngờ tên đầu heo lúc nhỏ lớn lên có thể thay đổi nhiều đến vậy.
“Chị sẽ nói với Gia Bảo!” Diệp Thanh Vy đe dọa, nhìn bộ dạng say mê không thèm che giấu này, chỉ sợ Giang Gia Bảo sẽ đau lòng đến khóc.
“Em không sợ, em chỉ đơn giản thích ngắm người đẹp thôi.” Trần Trúc Vy nịnh nọt bổ sung thêm: “Thế nên em cũng rất thích ngắm chị.”
“Khéo ăn nói quá! Thế nào, có muốn đến nhà chị ăn cơm không?” Diệp Thanh Vy nghĩ Trần Trúc Vy hoạt bát như vậy, nhất định bố mẹ cô sẽ rất thích.
“Có tiện không ạ?” Trần Trúc Vy nghe lời đề nghị hai mắt lại sáng lên, cô nghe nói Diệp Thanh Vy vẫn còn một người chị, nhan sắc nhất định cũng là cực phẩm.
“Chỉ sợ em chê thôi.” Diệp Thanh Vy vỗ nhẹ lên đầu cô nhóc, về sự hiếu khách thì ai bằng bố mẹ cô nữa.
Lúc trước, Giang Gia Bảo thường xuyên đến nhà cô.
Sau khi lên đại học, cuối tuần nào Đường Tuyên và Đoàn Huy Vũ cũng theo cô về nhà.
Bố mẹ cô rất thích náo nhiệt, trong nhà càng đông hai người càng vui.
“Không đâu, không đâu.” Trần Trúc Vy vừa lắc đầu vừa xua tay.
“Vậy được rồi, em ra ngoài chơi đi, bao giờ xong việc thì cùng về.” Diệp Thanh Vy bỗng nhớ đến một chuyện: “Nghe nói em rất giỏi toán, Tiểu Ngọc đang ôn thi, em xem có giúp gì cho con bé được không?”
Diệp Thanh Vy biết cô nhóc này sẽ không chịu ngồi yên đâu, thế nên tìm việc cho làm.
Thật ra thím Tạ định cho Tạ Ngọc nghỉ học đi làm, cả nhà Diệp Thanh Vy đều từ chối.
Họ nhìn thấy ánh mắt khát khao được đi học của con bé.
Chuyện học phí, vợ chồng Lâm Mai Hạ đứng ra lo liệu, chờ sau khi Tạ Ngọc học xong thì trả, mà thật ra họ cũng không cần lấy lại.
Con bé rất ngoan ngoãn, sau khi đến trường trở về quán ăn không chịu nghỉ ngơi, lúc nào cũng chăm chỉ phụ giúp.
Nghe nói hai hôm nữa có kì kiểm tra quan trọng, Diệp Thanh Vy không cho phép con bé làm việc nữa.
Mỗi ngày đến quán, cô đều giám sát việc học hành, nhiệm vụ này hôm nay giao lại cho Trần Trúc Vy.
Nhìn Tạ Ngọc chăm chỉ như thế, cô lại nhớ đến anh chàng Lý Nhật Duy của cô.
Ai cũng nói anh thông minh, thật ra cô hiểu rõ anh đã phải cố gắng hơn người khác rất nhiều lần.
Sáng đi học, trưa đi làm, tối về lại phải thức đến khuya học bài, thế nên sức khỏe của anh lúc đó có chút kém, cả người không được bao nhiêu thịt.
Thế nên lúc này, Diệp Thanh Vy không cho phép Tạ Ngọc làm việc, chỉ sợ con bé giống anh thôi.
Dù sao trí nhớ anh cũng tốt hơn người khác mà phải vất vả vậy, con bé chỉ mới mười sáu tuổi làm sao chịu nổi?
Trên đường về nhà, Diệp Thanh Vy đã nói qua những thành viên còn lại trong gia đình mình với Trần Trúc Vy.
Sau khi nghe nói Diệp Thanh Hân là tác giả viết tiểu thuyết, ánh mắt con bé lại lần nữa sáng lên.
“Bút danh chị ấy là gì ạ?” Trần Trúc Vy rất thích đọc tiểu thuyết, nôn nóng muốn gặp người chị kia.
“Là tên thật của cô ấy – Thanh Hân.” Diệp Thanh Tú lườm Diệp Thanh Vy: “Đúng là em gái tốt mà.”
Diệp Thanh Hân từng nói rất thích tên bố mẹ đặt cho mình, Thanh trong thanh cao, thanh bạch, Hân trong hân hoan vui vẻ.
Bố mẹ muốn cô lớn lên sẽ trở thành người ngay thẳng, trong sạch, luôn luôn vui vẻ.
Thế nên việc đặt bút danh cũng không cần suy nghĩ, dứt khoát lấy tên thật.
Diệp Thanh Vy có chút xấu hổ, cô chợt nhận ra mình quá vô tâm rồi, đến bút danh của chị cô cũng không biết.
Quả thật cô không thích đọc truyện lắm, nhân lúc rảnh rỗi phải tìm truyện của chị để đọc mới được.
Trần Trúc Vy không thể giấu được nỗi kích động, Thanh Hân là tác giả cô rất thích, tất cả những tác phẩm của chị ấy cô đều đọc rất nhiều lần.
Đến lúc gặp mặt, cô vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc, thần tượng lại ở ngay trước mặt.
“Tặng em!” Diệp Thanh Hân đưa cho Trần Trúc Vy mấy quyển tiểu thuyết của mình.
Mặc dù tác phẩm cô viết chưa thể xuất bản, nhưng vẫn tự in ra mỗi bộ một quyển để làm kỷ niệm.
“Cho em thật ạ?” Trần Trúc Vy chớp chớp mắt, không dám tin đó là sự thật, đây là phiên bản giới hạn đó!
“Khó khăn lắm chị mới có người hâm mộ, cho em hết.” Diệp Thanh Hân không nghĩ đến bản thân sẽ có độc giả trung thành như thế.
Cô rất vui, không hối hận vì sự nỗ lực