Trần Trúc Vy thu lại nước mắt, lặp lại câu nói của Trần Sơn: “Đừng quên thân phận của con?” Cô bật cười: “Thân phận gì thưa bố?”
Không đợi ông ta trả lời, cô tiếp tục: “Là đứa con mà bố chưa bao giờ đặt vào mắt mãi đến khi nó được trở thành vị hôn thê của thiếu gia họ Giang? Hay là tiểu thư trong mắt người khác thật ra đến người làm cũng xem thường nó?”
“Con biết mẹ con ép bố kết hôn nên bao năm nay bố luôn chướng mắt với con.
Ngoài mặt thì trách mắng cả hai để người khác thấy bố công bằng.” Cô hét lên: “Thật ra bố luôn thiên vị chị ta!”
“Mẹ mày không dạy mày được thì để tao!” Trần Diệu Linh giơ tay lên muốn tát Trần Trúc Vy.
Cô đã nhanh tay hơn bắt lấy cổ tay chị ta: “Chị nghĩ tôi thật sự dễ đánh vậy à?”
“Nhìn đi, lộ bộ mặt rồi chứ gì?” Cổ tay Trần Diệu Linh bị siết đến đau.
Trần Sơn còn định trách mắng, Trần Trúc Vy đã lên tiếng trước: “Tôi ghét hai người, ghét cái nhà này!”
Nói rồi, cô đẩy Trần Diệu Linh, lập tức chạy ra ngoài, nơi này khiến cô thật khó thở, không muốn ở lại nữa.
Mặc dù Trần Diệu Linh đánh cô không hoàn toàn oan uổng, chị ta nói đúng, cô muốn tìm bằng chứng chị ta vu oan cho Diệp Thanh Vy.
Chị ta bị vô sinh, không thể có thai thì làm sao bị hư thai được?
Nhưng sự tức giận của cô đối với Trần Sơn cũng không sai, từ nhỏ ông ta luôn thiên vị Trần Diệu Linh.
Mãi đến khi cô trở thành vị hôn thê của Giang Gia Bảo, ông ta mới nhớ mình vẫn còn một đứa con gái.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Em gái, có muốn vui vẻ với bọn anh không?” Đám côn đồ nhìn thấy cô gái dễ thương ngồi một mình ở giữa công viên liền tiến đến trêu ghẹo.
Trần Trúc Vy ngồi yên không muốn quan tâm, đám côn đồ đó không buông tha cho cô, còn động tay động chân.
Mặc dù dạo gần đây cô có theo Diệp Thanh Vy học võ nhưng cô biết sức mình làm sao đánh lại nhiều người như vậy được.
Thế là trong lúc bọn chúng không chú ý, cô đá vào giữa chân tên cầm đầu, sau đó bỏ chạy.
“Đuổi theo nó cho tao!” Đám đàn em vẫn đang quan tâm đại ca, khi nghe thấy mệnh lệnh lập tức đuổi theo.
Cũng may Trần Trúc Vy dáng người nhỏ con nên chạy rất nhanh, công viên không quá vắng, cô nhanh trí lẫn vào đám đông cắt đuôi bọn chúng.
Nơi này không thể ở lâu được, xem ra phải tìm chỗ để đi.
Sau khi cãi nhau với Trần Diệu Linh, cô tức giận rời khỏi nhà, vừa đi chưa được bao lâu đã bị người ta cướp mất túi xách.
Cô trở thành kẻ không tiền, không điện thoại cũng không muốn về nhà, chỉ biết lang thang ngoài đường.
“Nó kìa đại ca!” Chạy đi chưa được bao xa, cô đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hét, đám côn đồ đã đuổi kịp.
“Cứu tôi với!” Rất may vừa rồi cô chạy đến chỗ đông người.
Đáng tiếc, đáp lại cô chỉ có sự thờ ơ của những người xa lạ.
“Muốn chết thì qua đây!” Đám côn đồ đe dọa người xung quanh.
Họ đều sợ bị liên lụy nên không ai muốn giúp.
Trái tim cô cũng nguội lạnh, chỉ có thể dùng sức vùng vẫy chỉ hy vọng thoát khỏi tay bọn chúng.
Bỗng nhiên có một bàn chân đạp thật mạnh vào lưng của tên đại ca, sau đó hai tên đàn em đang giữ Trần Trúc Vy mỗi người cũng bị đá một cái ngã ra đất.
Do mất thăng bằng, cô ngã về phía sau, lập tức có người tiến đến ôm cô vào lòng.
Trong đầu còn nghĩ là đám côn đồ kia, cô còn đang định đẩy ra, lại nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến: “Em có sao không?”
Giọng nói không giấu được sự lo lắng, nhìn thấy người bên cạnh là ai, Trần Trúc Vy liền lao vào lòng anh.
“Đứng ra xa một chút!” Diệp Thanh Vy vừa đánh vừa nhìn về phía đôi tình nhân đang ôm nhau.
“Chà, lại thêm một cô em xinh đẹp, có muốn vui vẻ cùng bọn anh không?” Tên đại ca vừa rồi bị cô đạp vẫn không sợ chết, còn tâm trạng trêu ghẹo.
“Nếu bọn mày còn mạng!” Diệp Thanh Vy xem thường cười một cái, nhanh chóng lao lên, đá vào đầu tên cầm đầu khiến hắn ngã xuống đất.
Đám đàn em nhìn thấy đại ca mình bị té, trong lòng có chút sợ hãi, liền nghe thấy tên cầm đầu ra lệnh: “Đánh nó cho tao!”
Một tên rồi một tên, vừa tiến lên đã bị Diệp Thanh Vy đánh ngã nhào ra đất, cô vừa đấm tên trước mặt, sau đó liền xoay người đá tên phía sau.
Đám côn đồ biết mình không phải là đối thủ của cô gái trước mặt, lồm cồm bỏ chạy.
Người xung quanh vây xem rất nhiều, sau khi nhìn thấy đám người xấu bỏ đi, họ vỗ tay tán thưởng Diệp Thanh Vy.
Có người còn quay lại muốn đăng lên mạng xã hội.
“Nếu hình ảnh của tôi xuất hiện trên bất kỳ mạng xã hội nào, mấy người cũng bị giống đám người đó.” Diệp Thanh Vy lạnh lùng liếc những người đang cầm điện thoại quay phim: “Giải tán đi!”
Vừa rồi nhìn thấy Trần Trúc Vy bị kéo đi, đám người này không ai quan tâm, chỉ xem bất hạnh của người khác là thứ tiêu khiển của mình.
Nếu cô và Giang Gia Bảo không đến kịp, thật sự không biết hậu quả sẽ thế nào.
“Chị Vy Vy thật lợi hại!” Trần Trúc Vy đã bình tĩnh hơn, sự ngưỡng mộ của cô đối với Diệp Thanh Vy càng tăng thêm.
“Đúng là danh bất hư truyền!” Năm đó Giang Gia Bảo nghe tin Diệp Thanh Vy có thể đánh cho bọn côn đồ bắt nạt Giang