Giang Duy Bảo không trực tiếp nói với Diệp Thanh Vy chuyện anh về Giang gia, anh chỉ hỏi cô đã biết gì.
Cô kể lại với anh toàn bộ những lời Giang Gia Bảo nói.
“Ừm, đúng là không thể tin tưởng cậu ấy.” Bây giờ anh có thể khẳng định cái tên Giang Gia Bảo kia không đáng tin chút nào, đã hứa với anh sẽ giữ bí mật vậy mà kể hết cho cô nghe.
Trần Trúc Vy rất thích Diệp Thanh Vy, để dỗ cho người mình yêu vui, Giang Gia Bảo nhất định sẽ tìm cách lấy lòng cô.
“Sắp tới anh có ý định gì?”
“Đón Tết.” Đây là cái Tết đầu tiên hai người bên nhau sau khi kết hôn, anh phải thật trân trọng.
“Em hỏi về chuyện về Giang thị.” Cô trừng mắt nhìn anh, đừng mong chuyển chủ đề.
“Em muốn về đó sao?” Anh biết cô nghĩ gì.
“Anh không cần người trợ lý này nữa sao?” Diệp Thanh Vy tỏ vẻ tủi thân.
Anh véo mũi cô: “Ai chê vất vả không chịu làm hả?”
“Chỉ cần có anh bên cạnh, vất vả thế nào em cũng không sợ.” Hai người là vợ chồng, mọi khó khăn cô đều muốn cùng anh vượt qua.
“Mua chuộc anh đi!” Giang Duy Bảo không muốn cô theo mình, anh sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng anh quá hiểu người nào đó, nếu không cho cô về Giang thị, chỉ e cô sẽ nghĩ lung tung cho xem.
Cô ngẩng đầu, đặt lên môi anh một nụ hôn: “Mua chuộc thế này đã đủ chưa?”
Anh cố gắng nhịn cười, nghiêm túc nhìn cô: “Không được, dạo gần đây người nào đó suốt ngày đọc truyện bỏ bê anh.
Tâm trạng có chút không tốt…”
Hay lắm, anh hết ghen với Đường Tuyên, bây giờ còn ghen với Diệp Thanh Hân nữa cơ đấy.
Cái tên này ngày càng khó chiều mà: “Bệ hạ, thần thiếp làm sao thì ngài mới vui đây?”
Diệp Thanh Vy dùng giọng nhẹ nhàng đến bản thân cô còn nổi da gà.
Còn không mau đồng ý, có tin cô sẽ khiến anh buồn nôn đến mất ngủ không?
Giang Duy Bảo không thể nhịn cười được nữa” “Cái này, phải xem biểu hiện của ái khanh rồi.” Nếu cô muốn chơi, thì anh chơi với cô.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Em nhất định phải kiện bệnh viện đó!”
“Được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Anh chị sao vậy?” Hôm nay Diệp Thanh Vy về Diệp gia dọn dẹp để đón năm mới, Diệp Thanh Hân và Diệp Thanh Tú vừa về tới nhà đã ầm ĩ.
“Ngày mai em sẽ gửi đơn kiện tên bác sĩ đó!” Diệp Thanh Tú uống một ngụm lớn nước vẫn không thể hạ hỏa.
“Anh nhớ nghề hả?” Diệp Thanh Vy khó hiểu nhìn anh, hai người chỉ đi khám sức khỏe thôi, sao phải kéo nhau ra tòa rồi?
Thôi bỏ đi, tên này lúc tức giận rất khó nói chuyện, cô quay sang chị mình: “Sao vậy chị?”
“Hôm nay bọn chị đến lấy kết quả kiểm tra sức khỏe, mới phát hiện kết quả lần trước là nhầm lẫn.” Diệp Thanh Hân giải thích, so với Diệp Thanh Tú, thái độ của cô rất bình tĩnh.
Dù sao mọi chuyện đã qua, có làm lớn chuyện cũng không thể thay đổi được gì.
“Tức là nói chị không bị vô sinh, là bệnh viện nhầm lẫn?” Diệp Thanh Vy há hốc khi biết được sự thật.
Được rồi, cô đồng cảm với Diệp Thanh Tú lúc này.
Mấy ngày trước Diệp Thanh Tú nhất quyết muốn đưa Diệp Thanh Hân đi kiểm tra lại, biết đâu vẫn còn hy vọng.
Nếu trong nước không làm gì được, họ có thể ra nước ngoài, dù sao y học bây giờ tiến bộ rất nhiều rồi, cơ hội của họ chưa hoàn toàn là con số không.
Thật ra hai người chỉ muốn thử một lần trước khi từ bỏ hy vọng.
Sau khi trở về bên nhau, anh và cô đã thống nhất, nếu cô không thể sinh con, họ sẽ nhận con nuôi.
Dù sao trên đời này, chỉ cần thật lòng yêu thương nhau, huyết thống có hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.
Hôm nay có kết quả, Diệp Thanh Hân vốn không bị vô sinh.
Diệp Thanh Tú đến bệnh viện lần trước cô kiểm tra làm rõ, mới biết vị bác sĩ kia đã nhầm lẫn kết quả xét nghiệm của cô với người khác.
Vì chuyện này mà cô đòi bỏ rơi anh, thật sự muốn cho tên bác sĩ thiếu trách nhiệm kia một bài học.
Mấy chuyện nhầm lẫn kết quả kiểm tra Diệp Thanh Vy đã từng thấy qua, chỉ là thấy trên phim, không ngờ sẽ xảy ra với người thân của mình.
Nhưng cũng thật may mắn, hiện tại đã làm rõ trắng đen, nếu không chỉ vì một kết quả sai sót mà chia rẽ uyên ương thì rất đáng tiếc.
“Mọi chuyện kết thúc rồi, chị vẫn không vui sao?” Diệp Thanh Vy cảm thấy thái độ Diệp Thanh Hân vẫn có chút buồn rầu.
“Mặc dù kết quả cũ là nhầm lẫn nhưng kết quả mới cũng không tốt lắm.” Người trả lời là Diệp Thanh Tú, anh thở dài: “Chị bị di truyền bệnh tim từ mợ.”
“Chuyện này tạm thời đừng để bố mẹ biết.” Diệp Thanh Hân nắm tay em gái: “Em cũng đi kiểm tra sức khỏe được không?”
Còn may là bệnh tình của cô chỉ ở giai đoạn đầu, chưa quá nghiêm trọng.
Diệp Thanh Vy nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Thanh Hân, vỗ vỗ lên tay chị an ủi: “Chị yên tâm, sức khỏe em luôn rất tốt mà.
Để chắc chắn, tuần sau em sẽ đi kiểm tra.”
Hôm đó cô có hẹn đi khám thai định kỳ với Đường Tuyên, bây giờ cuối năm người ta cũng đâu làm việc nữa.
Nhận được câu trả lời từ em gái, Diệp Thanh Hân phần nào yên tâm hơn, sau đó lại quay sang Diệp Thanh Tú.
“Em vừa làm kiểm tra vào tháng trước.” Anh nắm lấy tay còn lại của cô: “Hôm qua chị thức cả đêm rồi, nên đi ngủ bù thôi.”
Dù không nói nhưng anh biết cô rất lo lắng trước khi nhận được kết quả.
Anh đã quá quen với tính cách của cô, mỗi lúc có chuyện, cô sẽ thức cả đêm không thể ngủ.
Diệp Thanh Hân quả thật có chút mệt mỏi: “Vậy chị đi nghỉ trước.”
“Xem ra sắp được uống rượu mừng từ anh chị rồi.” Diệp Thanh Vy thật sự rất vui, mặc dù Diệp Thanh Tú không quan tâm chuyện có con hay không nhưng trong lòng chị cô vẫn còn tảng đá đè nặng.
Hiện tại tốt quá rồi, mọi chuyện đã không còn nữa.
“Đám bác sĩ bây giờ làm ăn kiểu gì không biết.” Diệp Thanh