“Chị Vy Vy, em xin lỗi!”
Diệp Thanh Vy ngồi ở ghế phụ không khỏi ngạc nhiên, sao liên quan đến cô nữa?
“Em nghe bố mẹ nói chuyện, Trần Diệu Linh từng đi kiểm tra, chị ta không còn khả năng mang thai.
Em muốn tìm bằng chứng nhưng không thấy…”
“Hóa ra em vì chị nên mới…”
Diệp Thanh Vy còn chưa nói xong, Trần Trúc Vy lập tức cắt ngang: “Không đâu! Quả thật em muốn giúp chị minh oan nhưng thật ra cũng giúp bản thân em.”
Cô đã bị người phụ nữ kia bắt nạt bao lâu nay, đã đến lúc đứng dậy phản kháng.
Dù sao bây giờ cô cũng có Giang Gia Bảo chống lưng, không còn là Trần Trúc Vy cô đơn phải luôn giả vờ đáng thương của ngày trước.
“Yên tâm, mối thù này để anh tự trả.” Ánh mắt Giang Duy Bảo trở nên lạnh như băng, hừ, dám động đến vợ anh, những ngày tháng yên ổn của cô ta sắp kết thúc rồi.
“Thật ra do em…” Ngu ngốc mới để cô ta hại.
Diệp Thanh Vy còn chưa kịp nói hết câu, cảm nhận được nhiệt độ người bên cạnh đang dần hạ xuống, cô lập tức im lặng.
Đáng sợ quá, cô hiểu cảm giác sợ hãi của Giang Gia Bảo mỗi khi bị anh lườm rồi.
Kiếp trước, anh âm thầm giúp gia đình cô trả nợ, cô đến tìm anh để đưa lại số tiền đó.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, nhiệt độ xung quanh cũng dần dần hạ xuống như bây giờ.
Sau đó, suốt một tuần anh không thèm quan tâm tới cô nữa.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Giang Gia Bảo về đến Giang gia đã nhìn thấy Trần Diệu Linh ngồi ở phòng khách.
“Gia Bảo, anh nghe em giải thích được không?” Thấy anh đi vào, cô ta lập tức chạy đến ôm anh.
“Giải thích?” Anh vô tình đẩy ra: “Giải thích vì sao dì đánh bạn gái tôi hả?”
Vừa rồi anh nhìn thấy dấu tay trên mặt Trần Trúc Vy, không cần hỏi anh cũng biết ai làm.
“Là con nhỏ đó vu oan em, em không có…” Cô ta bật khóc nức nở, bộ dạng yếu đuối khiến người khác muốn yêu thương, che chở.
“Muốn đóng kịch thì đi chỗ khác!” Từ ngày cô ta hãm hại Diệp Thanh Vy, một tiếng “dì” mang ý nghĩa châm biếm anh cũng lười gọi.
Hôm nay còn thêm chuyện của Trần Trúc Vy, người phụ nữ độc ác này càng khiến anh thêm chướng mắt.
“Gia Bảo, con nhỏ đó không như anh nghĩ…”
“Cút!”
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Con khốn!” Đường Tuyên chưa hiểu chuyện gì đã bị Đường Hoa tát vào mặt.
“Xin lỗi thiếu phu nhân.” Người làm cúi đầu nhận lỗi, họ cứ nghĩ người này là chị gái của Đường Tuyên nên mới cho vào nhà, không ngờ cô ta lại có những hành động như thế.
“Không sao!” Đường Tuyên an ủi người làm, sau đó tiến lại phía Đường Hoa đang bị họ giữ lại: “Đường tiểu thư đi nhầm chỗ sao?”
“Là mày hại bố!” Đường Hoa cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, điên cuồng la hét.
Người làm muốn kéo cô ta ra ngoài, Đường Tuyên giơ tay ngăn họ lại.
Cô muốn xem người phụ nữ này đang làm trò gì.
“Hại? Tôi hại ông ta?” Cô đã rời khỏi Đường gia cả tháng nay, chưa từng gặp lại bất kỳ người nào của gia đình đó.
Mà ngược lại bọn họ năm lần bảy lượt cho người dùng vũ lực bắt cô về.
“Tất cả đều tại mày!” Đường Hoa như một con dã thú lao về phía Đường Tuyên.
“Mang cô ta đi!” Đoàn Khiêm trên lầu bước xuống, kể từ ngày Đoàn Huy Vũ về công ty giúp đỡ ông đã có nhiều thời gian ở nhà nghỉ ngơi.
“Là các người hại bố tôi, các người sẽ chết không yên thân!” Dù bị kéo đi, tiếng la của cô ta vẫn từ ngoài vọng vào.
“Đi theo bố!” Đoàn Khiêm quay sang nói với Đường Tuyên, thái độ đã thay đổi, chỉ còn lại một người bố dịu dàng.
Hai người đến phòng làm việc của Đoàn Khiêm, ông đưa cho cô tập hồ sơ để cô tự đọc.
Đây là bản báo cáo tài chính của Đường thị, tất cả công ty đều thua lỗ, cổ phiếu giảm nghiêm trọng.
Đường Tuyên không hỏi những thứ này ở đâu ra, vì cô biết rõ công ty nào cũng có nội gián do các tập đoàn khác gài vào.
Cô lại tiếp tục xem, trang cuối cùng là thông tin chủ tịch Đường gia trong cuộc họp cổ đông lên cơn đau tim hôn mê bất tỉnh.
“Nhưng liên quan gì đến con?” Cô không thể hiểu, chuyện này có liên hệ gì với mình, cô cũng không thể nào làm mấy công ty kia thua lỗ được.
Vừa rồi Đường Hoa khẳng định cô hại bố chị ta và Đường gia cơ mà?
“Chờ chồng con về, để tự nó giải thích.” Đoàn Khiêm gần như đã giao tập đoàn cho Đoàn Huy Vũ, ông tin anh đủ năng lực quản lý.
Thực tế mà nói, những gì mấy tháng qua anh làm được nằm ngoài sức tưởng tượng và mong đợi của ông.
“Sức khỏe con thế nào rồi?” Nhìn thấy Đường Tuyên có chút không vui, ông đổi chủ đề khác.
“Đã tốt hơn rồi ạ!” Cô thật sự rất cảm động, Đoàn Khiêm cho cô hiểu được thế nào là tình thương của bố, điều mà hơn hai mươi năm qua cô chưa từng nhận.
Lúc trước Đường Ấn Nam chỉ biết mỗi đứa con gái tên Đường Tuyên, còn lại ông ta đều không quan tâm.
Sau khi đến Đoàn gia, cô chỉ sợ Đoàn Khiêm cũng giống như thế nhưng ông thật sự rất tốt với cô.
Đặc biệt từ ngày cô mang thai, trong mắt ông chỉ còn con dâu và cháu nội, đứa con trai như Đoàn Huy Vũ bị cho ra rìa.
Đến bây giờ, cuộc hôn nhân này đối với Đường Tuyên vẫn giống một giấc mơ, cô chưa từng dám nghĩ rằng mình trở thành vợ anh, có một đứa con của hai người.
Cũng không thể ngờ Đoàn Khiêm dễ dàng chấp nhận và tốt với cô