*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quý Nguyên ăn uống no đủ nằm trên sa lon phơi bụng, Chu Diễn ngồi ở bên cạnh đọc sách, chân của anh gác ở trên đùi Chu Diễn, cắm tai nghe nói chuyện với mẹ Quý Nguyên.
Gần đây anh lười hơn nhiều, vận động vẫn luôn kiên trì cũng lười biếng không ít, mặt dù không thể nào mắt thường không nhìn thấy béo lên không ít, vừa vặn thịt trên người cũng thật sự là mềm hơn không ít.
Một tay Chu Diễn nâng lòng bàn chân của anh lên, trong lúc đó vuốt nhẹ mấy cái, vừa trơn lại thô ráp. Trơn nhẵn chính là da của Quý Nguyên, thô chính là không có nhiều lông chân.
"Vâng, tốt lắm, buổi tối ăn canh rồi, chính là canh xương, xương đầu bò củ cải hầm cách thủy, " Quý Nguyên hạ mí mắt, giống như đang ngủ.
Ở đầu bên kia điện thoại mẹ Quý Nguyên vừa mới bắt đầu nấu cơm, ba Quý Nguyên đứng ở bên cạnh bóc tỏi, hai người anh một câu em một câu.
"Đồ lười như con mà cũng biết nấu canh uống sao?" Mẹ Quý Nguyên cười, "Khiến mẹ thay đổi cách nhìn, nên bồi bổ cho tốt, chớ mệt mỏi chính mình."
"Là Chu Diễn nấu, " Quý Nguyên cũng không có nói dối, "Em ấy đang ở cùng con."
"À?" Ngược lại mẹ Quý Nguyên cũng không có bất ngờ.
Quý Nguyên vừa nói như thế, ngay sau đó ánh mắt có chút kinh ngạc của Chu Diễn cũng quay qua, cậu thật không ngờ Quý Nguyên thành thật và trực tiếp như vậy.
Dĩ nhiên là Quý Nguyên còn chưa có to gan nói thẳng với người nhà rằng mình đang ở chung với một đứa trẻ vị thành niên như vậy. Mặc dù thái độ của mẹ anh cũng rất ủng hộ, nhưng thật ra thì Quý Nguyên cũng không rõ thật sự bên trong là thật tâm chiếm nhiều hơn hay là nói đùa nhiều hơn, cha anh lại càng là một ông già cổ hủ sẽ không nghĩ tới phương diện này rồi, đừng có đột ngột dọa ông một trận khiến ông xảy ra chuyện gì là được.
"Đúng vậy, " chân Quý Nguyên đạp cái tay đang mò mẫm đi lên của Chu Diễn, trong miệng tiếp tục nói, "Cái kia, chính là chỗ con ở bây giờ rất gần trường em ấy, thêm nữa hoàn cảnh gia đình của em ấy cũng không quá tốt cho việc học tập, vì vậy con đã sắp xếp lại phòng bên ngoài cho em ấy ở tạm một thời gian."
Chu Diễn nghe được cái này cũng không ngoài ý muốn, cậu biết Quý Viên Viên không phải là loại làm việc không có chừng mực.
"A, hoá ra là như vậy, " ở đầu bên kia điện thoại, giống như Quý Nguyên đang nhìn thẳng vào mắt ba mẹ, cũng không tự chủ được gật đầu, "Tốt vô cùng."
Mẹ Quý Nguyên mở miệng khẳng định, "Hai người các con quen thuộc, chăm sóc lẫn nhau là chuyện tốt, " nhưng mà sau đó bà lập tức nghiêm túc phê bình Quý Nguyên, "Nhưng con là anh, sao lại để cho Chu Diễn nấu canh cho con uống hả?"
Đấy, là do cậy ấy tình nguyện làm mà!
Lời này Quý Nguyên không nói ra miệng, nhưng mà tin nhắn lúc trước anh bảo Chu Diễn nấu
canh cho vẫn còn nguyên kia.
"Con biết rồi." Quý Nguyên có chút ủ rũ.
"Còn nữa, không phải Chu Diễn sắp thi tốt nghiệp trung học rồi sao? Trong khoảng thời gian này con muốn tốt, suy nghĩ lại một chút lúc con thi tốt nghiệp trung học mẹ đối xử với con thế nào."
Quý Nguyên thật đúng là dụng tâm suy nghĩ một chút.
Trong khoảng thời gian anh thi vào cao đẳng đó mẹ anh đã chăn sóc anh như thế nào, có thể nói là vô cùng cẩn thận. Ngay cả giọng cũng không dám lớn, chỉ sợ Quý Nguyên lưu lại bóng ma trong lòng, căn bản cả một học kỳ đều là Quý Nguyên muốn làm gì thì làm, dùng đồ ăn nuôi Quý Nguyên béo một vòng, nhan sắc cũng theo đó mà giảm đi vài phần.
Nghĩ như vậy, Quý Nguyên nhấc mí mắt lên liếc mắt nhìn Chu Diễn, sau đó tưởng tượng bộ dáng sau này Chu Diễn mập một vòng một chút, đại khái có thể thật thà phúc hậu thành thật gấp bội lần so với hiện tại, trong nháy mắt cảm giác không khỏe tràn ngập cả không gian. Quý Nguyên nhịn không được cười ha ha hai tiếng, sau đó lại hạ mí mắt nói qua loa với mẹ mình: "Con biết rồi, nhất định con sẽ biểu hiện thật tốt."
Trong tai nghe thấy cảnh khói dầu tiếng rang thức ăn càng ngày càng vang, mẹ Quý Nguyên không thể một lúc làm hai việc: "Vậy cúp trước đi, mẹ đi rang thức ăn."
Quý Nguyên vâng hai tiếng, vừa cúp điện thoại Chu Diễn đã khom người tiến tới trước mắt anh rồi.
"Cười cái gì?" Chu Diễn hôn một cái lên môi Quý Nguyên, hiển nhiên lúc hỏi tâm tình rất tốt, đôi mắt mang theo nụ cười ôn hòa.
"Mẹ anh nói anh phải theo em, không thể bảo em nấu canh, muốn anh chăm sóc em." Mí mắt Quý Nguyên chớp chớp, lông mi thật dài đang ở trước mắt Chu Diễn động động mấy cái, giống như phất ở trong lòng cậu khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Quý Nguyên ở trước mặt người ngoài, đó là đang giảng đạo lý, tính tình ôn hòa, nhưng ở trước mặt Chu Diễn, chính là toàn thân xương cốt của anh đang gắng sức giống như người tàn tật, bị ánh mắt chuyên chú lại dung túng của Chu Diễn nhìn, Quý Nguyên cảm giác như mình cưỡi trên đầu Chu Diễn, đối phương còn anh cưỡi có thoải mái hay không.
"Ngày mai anh nấu trả lại cho em sao?" Đột nhiên Quý Nguyên cảm thấy hơi nóng, dứt khoát đưa tay che đi ánh mắt sáng ngời quá mức của Chu Diễn.
Không nhìn thấy ánh mắt của Chu Diễn, lại có thể thông qua khóe môi đang nâng lên của cậu biết cậu đang cười.
Ngay lập tức tay Quý