Mặc dù nói kỳ thi lần này phát huy không tốt, nhưng Lâm Bùi vẫn thức khuya chơi game, đến 2-3h sáng mới ngủ.
Ngày thứ hai, cậu ngáp một cái chuẩn bị đi học, mở cửa xe, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong đã có một người ngồi, nhìn kỹ.
Vậy mà là Tống Tuần.
"!!!"
Lâm Bùi giật mình kêu lên, lập tức trở nên tỉnh táo, theo phản xạ có điều kiện mà đóng cửa xe lại.
Tống Tuần chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, lộ ra một bên khuôn mặt được bao phủ bởi ánh sáng, sống mũi thẳng tắp, nhìn rất đẹp trai.
Mặc dù đã vụng trộm mắng sau lưng anh một năm, nhưng vừa sáng sớm đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt chói mắt kia, Lâm Bùi vẫn không nhịn được nhắm mắt lại, ổn định hơi thở.
Đẹp trai thì thật sự là đẹp trai, nhưng tính cách quá tệ.
Lâm Bùi mở mắt ra, nhìn trộm từ cửa sổ xe, Tống Tuần ngồi nghiêm chính, áo sơmi được sơ vin tử tế, eo hơi cong, đường cong từ bả vai đến bụng rồi trượt xuống phần eo gầy nhìn thật đẹp.
Tống Tuần ngước mắt, thấy cậu không tập trung, không biết trong đầu lại đang nghĩ cái gì, không khỏi nhíu mày.
Vẻ mặt lạnh nhạt, "Lên xe"
Lâm Bùi: "..."
Cái tên chết tiệt này, đúng là mỗi ngày một kiểu, hôm qua còn nói không thích học sinh ngoan, hôm nay lại muốn đi cùng xe với mình.
Lâm Bùi vốn còn muốn gây khó dễ một hồi, kết quả đẩy tới đẩy lui, lúc ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện ở vị trí lái xe là lái xe nhà mình.
"?"
Đây là xe nhà mình??
Lái xe cũng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt khó hiểu.
Lúc này Tống Tuần mới nói: "Vợ chú Trần sắp đến ngày sinh, chú ấy xin phép nghỉ về nhà, cho nên tôi tới đi nhờ xe."
Chú Trần là người chuyên phụ trách lái xe của Tống gia, trước kia là thuê tới để đưa đón Tống Tuần đi học.
Nhưng Tống Tuần không thích có người đi theo mình, cho nên bình thường chú Trần chủ yếu vẫn phụ trách lái xe cho cha cậu.
Lâm Bùi ồ một tiếng.
Cậu mới nói, làm sao tên ngu ngốc kia sao có thể tốt bụng như vậy, đột nhiên đi học cùng cậu, hóa ra là muốn chiệm tiện nghi.
Cậu có chút mất hứng.
Cậu không nói gì, ngược lại, ánh mắt Tống Tuần thỉnh thoảng lại nhìn qua cậu, nhìn thấy cậu có vẻ buồn ngủ, hỏi: "Sắc mặt kém như vậy, ngủ không ngon?"
Lâm Bùi nhỏ giọng ừ một tiếng, "Hôm qua đọc sách hơi lâu."
Tống Tuần nói: "Lần sau nghỉ ngơi sớm một chút."
Lâm Bùi gật gật đầu, hai người không nói gì nữa.
Bóng cây ngoài cửa sổ xe vụt qua nhanh, Lâm Bùi cuộn người ngồi dựa vào cửa xe, đây là tư thế thường thấy của cậu khi ở một mình.
Cậu hơi híp mắt lại, mở điện thoại lướt web.
Tống Tuần nhìn lướt qua, chỉ thấy cậu nhập một dòng: Trò chơi mắng chửi người bị lời nguyền phong ấn 300 năm.
Tống Tuần: "..."
Lâm Bùi tìm kiếm một lúc lâu, phát hiện có tiền cũng không thể giải quyết vấn đề, thế là buồn bực tắt điện thoại.
Lúc đầu cậu cho rằng, dựa theo tính cách của Tống Tuần chắc chắn trên xe sẽ chọc xoáy cậu một lúc, cho nên cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý không nói một lời.
Nhưng mà Tống Tuần không nói gì, ngoại trừ lúc vừa lên xe hỏi thăm vài câu, sau đó anh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, coi Lâm Bùi như không khí.
Anh lạnh lạnh lùng lùng, Lâm Bùi cũng không tự làm mình nhục nhã, hai người cứ như vậy bình bình ổn ổn đi đến trường học.
Lúc này trong sân trường không có nhiều học sinh, khi đi xuống lớp học, Lâm Bùi bỗng dừng lại, bất mãn nói với Tống Tuần: "Tôi muốn đi toilet...!Anh đi trước đi."
Tống Tuần không nghĩ nhiều, nhìn cậu vẫn đang đeo balo, thế là vươn tay ra, "Tôi cầm giúp cậu."
Lâm Bùi liên tục từ chối, "Không cần không cần, cặp tôi khá nặng."
Tay Tống Tuần vẫn ở giữa không trung, nhưng người trước mặt đã chạy xa.
Sắc mặt anh trầm xuống, mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Trình duyệt điện thoại vẫn dừng ở tin tức xem hôm qua.
50 năm trước, đã từng có một cặp AO phu-phu có độ xứng đôi 95% tiếp nhận phỏng vấn, trong quá trình kiểm tra, mặc dù hai người không nhìn thấy đối phương, hay không nghe thấy nhau, nhưng họ vẫn có thể viết ra lời nói của nhau một cách thần kì.
Y học hiện đại vẫn chưa thể giải thích hiện tượng thần kì này, về sau có một nhà khoa học đưa ra lý luận về tin tức tố, cho rằng cặp đôi có độ xứng đôi cao có thể thông qua tin tức tố trong không khí để truyền đạt cảm xúc cho đối phương...!
Mặc dù nghe rất nhảm...!
Nhưng nó quả thực là học thuyết xu hướng ngày nay.
Nếu đã từng có trường hợp như vậy, vậy thì việc anh có thể đọc được suy nghĩ của Lâm Bùi cũng không phải kì lạ.
Đối với người khác mà nói, độ xứng đôi cao chính là một món quà trời cho, nhưng chỉ có Tống Tuần biết, Lâm Bùi không phải là thuốc giảm đau hay thuốc trấn an của anh, mà là thuốc súng có mùi khét lẹt.
Độ xứng đôi 99% xuất hiện trên người bọn anh có lẽ là ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Tống Tuần dần trở nên lạnh lùng, trực tiếp đi vào phòng học.
Lúc này vẫn còn hai mươi phút nữa mới vào tiết, trong phòng học chỉ có lác đác mấy người ngồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, ai cũng kinh hãi.
Mọi người đều biết Tống Tuần không bao giờ học tiết đầu buổi sáng, không quan tâm là giáo viên nào dạy tiết đầu, chỗ ngồi của anh luôn luôn bị bỏ trống.
Hỏi ra thì chính ra đi ra quán net, bỏ tiết một cách quang minh chính đại.
Thời gian lâu dần, ngay cả Lam Minh cũng không có cách nào.
Thậm chí cha mẹ anh cũng không quản được, còn có thể làm gì nữa chứ?
Không ai ngờ bá chủ trường học ngu dốt, vậy mà đến tham gia lớp tự học buổi sáng?
Mấy alpha trong lớp rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Trương Vận ngồi phía trước Tống Tuần, nghe thấy tiếng động xoay đầu lại, trông thấy Tống Tuần cũng rất ngạc nhiên, tranh thủ thời gian bỏ dở bài thi, quay xuống hỏi thăm, "Anh Tuần? Sao anh lại tới giờ này? Đầu có còn đau không?"
Kỳ nhạy cảm của Trương Vận cũng sắp đến, tin tức tố mùi hạt dẻ khó mà thu lại được, Tống Tuần hơi khó chịu.
"Có chút việc đến xử lý một chút."
Anh trả lời qua loa một cái, vừa hay nhìn thấy bàn học bừa bộn, "Bài tập bổ sung?"
"Đúng vậy."
Trương Vận ngại ngùng gãi đầu, "Cha em nói nếu ông ấy còn nhận được điện thoại từ giáo viên trường một lần nữa thì sẽ đóng băng thẻ của em...!Làm sao em có thể đồng ý chứ! Em phải nhanh chóng chép lại bài tập về nhà, làm tốt bài thi giữa kì, để lại ấn tượng tốt trong mắt Lam Minh."
Sản nghiệp Trương gia không lớn bằng Tống gia, cho dù Tống Tuần thi đại học được 0 điểm thì đất đai của nhà cũng đủ cho anh ăn mấy trăm năm.
Trương gia thì khác, cha mẹ Trương Vận lập nghiệp từ Sofware Developer, mặc dù trong mắt người thường, họ đã là người giàu có và có thể tiêu tiền như nước rồi, nhưng vẫn không thể so sánh được với Tống Tuần.
Tống Tuần có người đứng sau giúp anh trốn học không bị giáo viên nào trách phạt, Trương Vận thấy mình không thể tiêu soái giống như anh Tuần, chỉ có thể ba ngày bắt cá hai ngày giăng lưới rồi lừa