Tống Tuần cảm thấy tầm nhìn hơn mười năm qua của mình đã được Lâm Bùi làm mới.
Nói dối, vu khống, nhìn qua thì rất nghiêm chỉnh, nhưng trên thực tế cũng sẽ suốt ngày chơi game, trốn ở nhà vệ sinh làm bài kiểm tra.
Mà những việc này dường như chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm.
"..."
Anh quá shock.
Lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên, cộc cộc cộc tiếng giày cao gót dừng lại, giọng nói trẻ trung dễ chịu của Hứa Ảnh vọng qua cửa sổ.
Cô đang nói chuyện điện thoại với giám đốc.
Các alpha trong lớp lại náo loạn.
Trần Siêu và Trương Vận ngồi cùng bàn, hai người ngồi ở hàng phía trước Tống Tuần.
Trương Vận buồn chán, quay lại tán gẫu với Tống Tuần.
"Anh Tuần, anh thế nào? Anh lo lắng chuyện gì sao?"
Tống Tuần lắc đầu: "Nghĩ một số chuyện."
Anh dừng một chút, chậm rãi hỏi: "Nếu như cậu phát hiện người bên cạnh mình trong ngoài không giống nhau...!Cậu sẽ nghĩ gì?"
Trương Vận nhíu mày: "Hả? Làm sao vậy, có ai chọc giận anh rồi?!"
Trần Siêu nghe thấy, cũng quay lại, "Có chuyện gì?"
Tống Tuần phủ nhận, "Không có gì, chỉ là giả thiết."
"Làm em sợ quá."
Trần Siêu yên lòng, trả lời, "Có thể em sẽ rất ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, người ta thế nào...!Cũng không có quan hệ gì đặc biệt với mình."
"Cậu theo đạo Phật à??"
Trương Vận nhếch môi, "Nếu như là em, hoặc là ghét hơn, hoặc là thích hơn."
Cảm xúc và suy nghĩ của Trương Vận khá đơn giản, hắn gặp một người, nếu thích thì sẽ ở chung, nếu ghét thì một chút cũng cảm thấy được bố thí."
Đương nhiên, người không thật lòng không thể tiếp cận với hắn.
Tống Tuần cảm thấy cả hai loại mình đều không phải.
Anh không thích Lâm Bùi là vì hai người có quan hệ hôn nhân, anh đã từ chối vô cùng rõ ràng, Lâm Bùi cũng biết, nhưng vẫn không đồng ý buông tay.
Khuyết điểm của giao ước bằng miệng nằm ở chỗ, không có văn bản nào xác định, bạn nói rằng không thể không có những điều như vậy, nhưng nếu bạn nói có, thì điều đó cũng không chắc chắn.
Thật sự quá phiền phức.
Nhưng ngoài điều này, ý nghĩ của anh đối với Lâm Bùi cũng giống như Trần Siêu: Không có quan hệ gì đặc biệt với cậu.
Nhưng cho dù anh không muốn đối mặt cũng phải thừa nhận, Lâm Bùi trước mặt mọi người đối với anh là dáng vẻ sùng bái, khiến cho mọi người đều nghĩ anh là tiểu vương tử kiêu ngạo, nhưng sau lưng cậu lại coi anh như một con khỉ mà đùa giỡn.
Thực sự đã chạm đến lòng tự tôn kiêu ngạo của anh.
*
Tiết đầu tiên là tiết Anh của Hứa Ảnh, trước kia bài kiểm tra đều là nộp lên cho cô chữa, nhưng hôm nay cô đổi cách thức khác, đem các bài trộn lẫn với nhau, nhưng không được lấy bài của mình, sau đó tất cả mọi người đổi bài cho nhau chữa.
Bài tập vừa đưa đến, Trần Siêu và Trương Vận tiện tay rút một xấp, truyền về phía sau, ngón tay Tống Tuần vừa chạm đến xấp bài kiểm tra, đột nhiên đổi ý.
Anh cầm lấy bài tập của Lâm Bùi.
Bạn cùng bàn thấy hành động của anh, nhưng không thấy được tên trên tờ giấy kiểm tra, không nhịn được liếc mắt nhìn.
Tống Tuần phát hiện, lấy bút che đi cột tên, ánh mắt đối phương cũng tự động dời đi.
Bạn cùng bàn Tống Tuần là một nữ alpha xinh đẹp, dáng người cũng tốt, tên Mộc Dương Tuyết.
Cô từng truyên bố trước mặt mọi người mình không thích con trai, chỉ thích em gái omega thơm thơm mềm mềm, suýt chút nữa thì đánh nhau với mấy thằng con trai trong lớp.
Cũng không có lí do gì đặc biệt, chủ yếu là...!
Ai lại không thích em gái omega thơm thơm mềm mềm cơ chứ???
Chủ nhiệm lớp vì để hòa giải mâu thuẫn, đã xếp cô ngồi cạnh Tống Tuần, quả nhiên hiệu quả rất tốt.
Không có mâu thuẫn trong việc tìm bạn đời, Mộc Tuyết không thường qua lại với ba người Tống Tuần, nhưng cũng coi như hòa hợp.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính là cô khá sợ Tống Tuần.
Hứa Ảnh viết đáp án lên bảng, Tống Tuần lấy bút đỏ ra, chữa xong mới phát hiện Lâm Bùi chỉ làm sai ba câu.
Chép đáp án mà to gan như vậy, cũng không biết có phải là do cậu tự tin thái quá hay không.
Sau khi chữa bài, Hứa Ảnh bắt đầu giải thích từng câu một, hai tiết liên tiếp như vậy, Trương Vận ở bàn trên đã sớm ngáy o o.
Tống Tuần nhìn qua chiếc gương của Mộc Tuyết, thấy Lâm Bùi gian xảo đặt bài tập ở trước mặt, góc độ hơi khó hiểu, trong tay đang cầm một quyển sách, đọc rất say sưa.
Xem ra đã làm cho Hứa Ảnh thất vọng rồi, học sinh giỏi cũng không chăm chú nghe giảng.
Đợi đến khi chữa bài đọc hiểu, Hứa Ảnh uống một hớp nước, cũng không bắt mọi người phải dịch hết đoạn văn, mà đột nhiên hỏi có ai làm được câu 32trong đề không, người chữa bài giơ tay.
Câu 32 là câu hỏi đầu tiên trong phần đọc hiểu.
Cũng là câu khó nhất, dễ bị lừa nhất.
Tống Tuần lật lại bài mới thấy có rất nhiều câu dài và khó, chủ đề chính của đoạn văn chính là ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính 30 năm trước, ngoài những câu hỏi dài và khó còn kèm theo rất nhiều từ ngữ chuyên ngành và từ nhiều nghĩa.
Đối với chương trình học ngoại khóa yêu cầu tương đối cao.
Rất nhanh, trong lớp có vài người giơ tay lên, tổng cộng cũng chỉ có 2, 3 người.
Lâm Bùi chọn sai đáp án.
Tống Tuần gõ tay lên bàn Mộc Tuyết Dương, bảo cô giơ tay lên.
"?"
Mộc Tuyết Dương vừa ngủ dậy, ngáp một cái, vẫn còn đang ngái ngủ.
Đợi đến khi Tống Tuần đưa mắt tới ra hiệu, cô không kịp phản ứng, vô thức làm theo.
Hứa Ảnh thấy thế, hỏi cô đang chữa bài của ai.
"..."
Mộc Tuyết Dương chỉ có thể đứng lên, cũng may lúc này Tống Tuần đã chuyển vị trí tờ giấy kiểm tra, lộ ra cái tên thanh tú ngay ngắn bên dưới.
Lâm Bùi.
Mộc Tuyết Dương: "???"
Tống Tuần cầm bài kiểm tra của Lâm Bùi?? Không phải anh ghét Lâm Bùi nhất sao?
Cô giật mình kêu lên, không hiểu Tống Tuần có ý gì, nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao, Mộc Tuyết Dương nhắm mắt đọc tên Lâm Bùi.
Lâm Bùi nghe thấy tên cũng mình cũng rất ngạc nhiên, cậu chép bài rất có trình độ, cậu nhớ rõ là mình cố ý làm sai câu này, sao lại...!
Nhưng cậu không kịp nghĩ nhiều, Hứa Ảnh đã bắt được cơ hội, để học sinh của mình tâm đắc nhất chữa đề của mình.
Lâm Bùi chậm rãi đứng lên, lợi dụng mấy giây này đọc lại đề, sau đó nhanh chóng tìm ra từ khóa, ung dung trả lời: "Much of the language u Sed to de Scribe monetary policy, Such a S..."
Chờ sau khi cậu ngồi xuống, Mộc Dương Tuyết liếc xéo nhìn khuỷu tay Tống Tuần đang đè lên câu 32 của tờ kiểm tra, đáp án của Lâm Bùi bị gạch một đường đỏ tươi.
Rõ ràng cậu chọn sai đúng đáp án.
"Lâm Bùi trả lời như nào vậy?" Mộc Dương Tuyết len lén hỏi Tống Tuần, "Cậu ta không phải làm sai sao? Không lẽ cậu ta vừa nhìn đáp án đã biết câu trả lời?"
Nói nhảm.
Cậu ta rõ ràng là đang xem sách giải.
Tống Tuần không trả lời.
Anh chợt nghĩ, Hứa Ảnh không giao cho bọn họ quá nhiều bài tập, cũng chỉ để bọn họ lựa chọn 4 đáp án ABCD để khoanh, thời gian từ khi Lâm Bùi nhà vệ sinh đến khi trở về là hơn 20 phút.
Cần thiết phải chép lâu như vậy sao?
Không biết sự thật như nào, nhưng Lâm Bùi lại cho anh một bất ngờ.
Anh bắt đầu phát hiện, Lâm Bùi cách càng ngày càng xa với chàng học sinh ngoan ngoãn mà anh tưởng tượng.
*
Học xong hai tiết Anh, cho đến lúc tan học, Lâm Bùi đã ngồi đến đau thắt lưng.
Đến giờ tập chạy, tất cả mọi người ra ngoài, Tống Tuần, Trần Siêu ở lại phòng học, Trương Vận sợ tháng này bị hạ hạnh kiểm, mà lại không muốn cha bị gọi điện thoại, chỉ có thể đau khổ ra ngoài xếp hàng tập chạy.
Lâm Bùi nằm trên mặt bàn, nghe bọn họ nói chuyện.
Hai ngày nữa là ngày chọn môn chuyên.
Bắt đầu từ lớp 10, chiều thứ sau hàng tuần chính là thời gian chọn môn.
Vì để cho học sinh sớm chọn được chuyên ngành và dễ dàng lựa chọn nguyện vọng, hầu hết các môn học ở các trường trung học là các chuyên ngành phổ thông, có hàng chục môn để lựa chọn, rất đa dạng.
Học kỳ trước Tống Tuần đã chọn môn cơ khí, đạt được thành tích khá cao, tiếc là không thể chọn lại môn đã học.
Trần Siêu thuận miệng