Tống Tuần chọn lớp y học, Lâm Bùi rất ngạc nhiên.
Cậu cho rằng Tống Tuần luôn muốn tránh mình, anh cũng luôn biểu hiện như vậy.
Lần trước khi anh hỏi lớp cậu chọn, thật ra Lâm Bùi còn chưa nghĩ tới, nhưng Tống Tuần đã hỏi, cậu nói mình thấy hứng thú với y học, để Tống Tuần thoải mái, không dính dáng tới mình nữa.
Nhưng sau khi Tống Tuần đã có được câu trả lời của cậu, còn cố ý chọn lớp y.
Lâm Bùi không nhịn được nhìn chằm chằm danh sách, còn rất nhiều lớp vẫn còn chỗ, cái lớp môi trường sinh thái mà Tống Tuần từng nói kia, cũng còn mười mấy slot, nhưng anh lại vào lớp có ngành nghề hot - lớp y.
Chuyện này...!
Được rồi, có thể đây là trùng hợp.
Nói không chừng, là do Tống Tuần có người quen ở đây.
Còn về nguyên nhân đằng sau, Lâm Bùi không muốn suy nghĩ nhiều.
Con người Tống Tuần vui buồn thất thường, Lâm Bùi cũng lười đoán tâm tư anh, có thời gian thì tốt hơn là nên đi chơi vài trận game, còn có thể thư giãn một chút.
*
Chiều thứ 6 có trận giao hữu bóng rổ, đấu ở sân vận động, mặc dù không lớn nhưng khán đài cũng có thể chứa hơn năm nghìn người.
Thi đấu với Tây Trung, Trần Siêu là người ra sân đầu tiên, cũng là đội trưởng, đã sớm biết được đội hình đối phương.
Năm nay có một alpha tên Chu Thành Sâm mới gia nhập đội họ, nghe nói thành tích của hắn rất tốt, tuy trước kia chưa từng tập qua bóng rổ, chỉ mới gia nhập đầu năm nay.
Mặc dù là người mới, nhưng ở thời đại này, thể chất và gen của alpha, hay cái được gọi là thiên phú có đủ khả năng đánh bại người bình thường có mười mấy năm kinh nghiệm.
Trần Siêu đánh bóng rổ nhiều năm, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, cho nên lần này mới hết lời mời Tống Tuần tới làm dự bị.
Trương Vận thì không thích bóng rổ, nhưng dù sao cũng là trận đấu của anh em, nên mới lăn lộn đến đây làm nhân viên hậu cần, còn thân phận thật sự lại là thành viên trong đội linh vật.
Vị hôn thê của Tống Tuần - Lâm Bùi, đương nhiên cũng muốn đến xem trận đấu.
Cậu không đến một mình, còn đi cùng bạn tốt của mình Chris
Chris chính là người mỗi lần cược đấu bi-a, đều thua Lâm Bùi.
Chris là tên nước ngoài, cậu ấy là người lai, mẹ là nghệ sĩ piano beta nổi tiếng ở nước ngoài, bà ấy đã tìm kiếm tình yêu và kết hôn với một người Trung Quốc giàu có.
Nhưng qua mấy năm, quan điểm vợ chồng khác biệt, sau khi mẹ sinh ra cậu ấy thì lập tức ly hôn, từ đó luôn sống ở nước ngoài, cho đến khi lên cấp 2, mẹ cậu ấy tái hôn, Chris mới quay lại nhà cha ruột.
Lâm Bùi và Chris quen nhau qua mạng.
Thời gian đó Chris gầy gầy nhỏ nhỏ, mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh to tròn, mặc dù dáng người nhìn rất đẹp, nhưng lại là beta, người lớn nhìn thấy cậu ấy, đều sẽ thở dài một hơi.
Chris không biết nói tiếng Trung, không ăn quen đồ Trung Quốc, xung quanh cũng không có bạn cùng tuổi.
Lúc vừa tới thành phố, bị suy dinh dưỡng liên tiếp mấy tháng, ăn gì cũng muốn nôn, cũng không muốn uống gì.
Vào thời điểm đó, Chris không được cha thích, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, còn mọc râu ria, người đàn ông trung niên tới, lên lớp cậu ấy một hồi, sau đó dạy cậu ấy tiếng Trung, còn giao cho cậu ấy bài tập khó.
Chris không biết làm.
Thế là bị cha tàn nhẫn đánh một trận.
Cậu ấy sợ đến phát sốt, thậm chí còn từng nghĩ rằng mình muốn chết.
Đến một ngày, cậu ấy lén bật máy tính, nhập một địa chỉ web, vào một diễn đàn, đăng một bài tus xin giúp đỡ.
Nội dung rất đơn giản: SOS
Cậu ấy không viết thêm gì khác, cũng không viết nên viết gì.
Chris nghĩ nghĩ rằng, nếu mình viết quá nhiều sẽ để lại manh mối, khiến cha phát hiện, sẽ nhốt cậu ấy vào phòng tối.
Bài tus không được người khác chú ý, chỉ có một người duy nhất gửi tin nhắn cho cậu ấy, hỏi: " Are you ok?"
Người đó chính là Lâm Bùi.
Học sinh cấp hai Lâm Bùi nghĩ rằng mình nên luyện trình độ tiếng Anh trên trang web nước ngoài, không nghĩ tới trong lúc đó lại vô tình quen được một người bạn giống cậu.
Chris quá giống cậu, nên Lâm Bùi được nhịn được mà quan tâm.
Cũng giống như quan tâm chính bản thâm mình.
Hai người cứ như vậy mà trưởng thành, trở thành bạn tốt nhất của nhau.
Chris cũng không phải lần đầu thấy Tống Tuần.
Trước kia, Lâm Bùi đã từng lén đưa Chris đến nhìn anh, nhưng suýt thì bị Tống Tuần phát hiện, không thể không nói, gen alpha thật sự tốt đến kinh người, cậu ấy đứng cách 20 mét, Tống Tuần cũng có thể cảm thấy được.
Nhưng lần này không giống, Chris có vé xem trận đấu!
Có thể quang minh chính đại đến ngắm trai đẹp nha!
Lúc bọn cậu đến sân vận động, mọi người đã ngồi gần hết khán đài, nhóm cổ vũ mặc áo xanh áo đỏ ngồi hai bên, nhóm omega và beta tướng mạo xinh đẹp giúp cầm biển cổ vũ, tinh thần hào hứng, so với các vận động viên bên dưới không kém chút nào.
Lâm Bùi đi cùng Chris, làm cho khán giả bên trong bất ngờ.
Lâm Bùi không nói gì, mọi người đều đã nghe nói qua chuyện của cậu và Tống Tuần, cậu đến xem cũng không lạ.
Nhưng việc cậu xuất hiện cùng Chris, đã làm cho mọi người kinh hãi.
Dù sao, trong ấn tượng của mọi người, Lâm Bùi trong trường...!
Dường như không có bạn bè thân thiết nào.
Chris là beta, gương mặt hiền lành, cơ thể mảnh mai, nhìn cũng không khác omega là bao.
Hai nhà cũng được coi là có quyền thế ở địa phương, nên khi đi cùng nhau, rất nhanh đã có người đến bắt chuyện.
Hai tiểu công tử cùng tuổi, Chris khí chất ngọt ngào, tính cách dễ gần, dịu dàng, lại dễ đỏ mặt; mà Lâm Bùi khuôn mặt tinh xảo, khí chất thanh cao, lạnh lùng, nhưng mơ hồ hai người lại có chút giống nhau.
Việc hai người đến gây nên một trận náo động nhỏ, ở nơi nghỉ ngơi Trương Vận đang giúp bê nước nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy người phía sau vô cùng ngạc nhiên, bĩu môi nói với Tống Tuần: "Lâm Bùi đến."
Trương Vận cũng không ngốc đến nỗi nói ba chữ vị hôn thê ngay trước mặt anh.
Tống Tuần ừ một tiếng.
Anh đã dự đoán trước việc này nên cũng không ngạc nhiên.
Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng Lâm Bùi luôn hứng thú với việc thể hiện cậu rất yêu anh trước mặt mọi người, hoặc là nói...!Có vẻ cậu rất thích giả vờ trước mặt tất cả mọi người.
Vậy người kia thì sao?
Cậu ở trước mặt cậu ta sẽ như thế nào?
Tống Tuần đưa mắt nhìn về phía người thiếu niên đứng cạnh Lâm Bùi, dáng người cao hơn Lâm Bùi một chút, mặc dù không đặc biệt xinh đẹp, nhưng rất dễ gần, dễ khiến cho người ta yêu thích.
Hai người bị một đoàn người vây quanh nói chuyện, Chris theo thói quen níu lấy tay Lâm Bùi, Lâm Bùi giống như thần hộ mệnh của cậu ấy, khí thế kiêu ngạo, lạnh lùng làm cho những người xung quanh không dám một tiến thêm một bước.
Có người mà Lâm Bùi muốn bảo vệ...!
Thật sự rất hiếm có.
Tống Tuần thu lại vẻ mặt.
"Người kia...!Là ai?"
Trương Vận cũng có chung có hỏi.
Trần Siêu nói: "Chưa từng thấy cậu ta trong trường, có vẻ là omega."
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn về phía Tống Tuần.
Không biết tại sao, xung quanh Tống Tuần càng ngày càng lạnh.
"Tôi chưa từng nhìn thấy."
Anh trầm giọng nói.
Chủ yếu là Lâm Bùi có rất ít bạn.
Trần Siêu thầm nghĩ.
Nhưng chỉ là một trận bóng rổ, cậu mang theo bạn đến làm gì? Để giữ thể diện trước mặt anh Tuần sao?
Không...!Không giống.
Nói như nào nhỉ, mặc dù không nên nói như vậy, nhưng sao lại có cảm giác giống như cô gái mang theo bạn thân đến kiểm tra chồng tương lai...!
Trần Siêu vô thức quay đầu nhìn về phía Trương Vận, thấy đối phương lè lưỡi với mình, biết rằng Trương Vận cũng có chung suy nghĩ, vội vàng làm động tác ngậm miệng.
Hi vọng Lâm Bùi và người bạn omega của cậu ngồi yên ở khán đài, không làm gì khiến người ta bàn tán thì tốt.
Để hắn thuận lợi đánh xong trận này đi.
Trần Siêu lặng lẽ cầu nguyện.
*
Trên sân, hai đội mỗi đội nghỉ ngơi một góc, quần áo đỏ xanh rõ ràng phân biệt rõ ràng.
Tống Tuần mặc quần áo màu đỏ, trên lưng là số 18.
Anh chỉ ngồi ở ghế dự bị, cũng đã vô hình tạo áp lực lên đối thủ.
Nếu họ đánh hay thì bên mình sẽ để Tống Tuần ra sân, nếu đánh không hay thì càng tệ hơn, át chủ bài của đối phương cũng không có cơ hội ra sân.
Nghe thật buồn cười, nhưng mà phải ở đấy mới có thể cảm nhận được, hô hấp họ đều đã căng cứng.
Tây Trung cũng không phải trường ưu tú gì, thành tích cũng bình thường.
Ưu điểm duy nhất là học phí rẻ và điểm đầu vào thấp.
Trong tình huống này, gen của học sinh Tây Trung cũng không ưu tú giống như Tống Tuần.
Rõ ràng là anh không cử động, nhưng trực giác của alpha đã không ngừng vang lên cảnh báo, ở mỗi tế bào đều tràn đầy sự cảnh giác.
Vé xem thi đấu bóng rổ là do hội học sinh phát, khi Lâm Bùi đi lấy, hội trưởng biết ý của cậu, cố ý cho cậu vị trí ở hàng trước.
Tống Tuần ngồi ở băng ghế chỗ nghỉ ngơi, cách bọn cậu rất gần.
Chris không khỏi tò mò rướn cổ lên, muốn nhìn rõ alpha đã khiến cho bạn của mình thần hồn điên đảo.
Đã nhìn thấy.
Anh mặc bộ quần áo bóng rổ, lộ ra đường nét cơ bắp tuyệt đẹp trên cánh tay, cổ anh thon dài, có thể dễ dàng nhìn thấy hầu kết.
Rất lớn, hình dạng rõ ràng.
Lòng bàn tay đặt nhẹ trên đầu gối của anh cũng lớn hơn người thường, khớp xương rõ ràng, bên trên lòng bàn tay còn có một lớp chai mỏng (vết chai).
Nếu lướt qua da, có lẽ sẽ có cảm giác thô ráp rùng mình.
Lâm Bùi nín thở.
Tiếng cổ động viên hò hét rất lớn, Tống Tuần nhìn trọng tài tuýt còi, đuổi những người không liên quan ra khỏi sân.
Trân đấu sẽ lập tức bắt đầu.
Lúc này, anh nghe thấy Chris đang dùng âm thanh rất lớn hỏi Lâm Bùi, "Đây chính là cái người Tống Tuần mà cậu nói sao? Không phải hắn rất giỏi à? Sao lại ngồi ghế dự bị? Hắn không ra đấu sao?"
Xung quanh tiếng hô rất lớn, Chris sựo Lâm Bùi không nghe rõ,