Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 16 - Sư Phụ Cao Thủ


trước sau

Hai căn giờ sau......

Vũ Thiên Băng ngó tới ngó lui cũng chẳng thấy một bóng ma nào trong khuôn viên Tích Cung

“Nè tôi nói anh không nghe hả? tối nay ngủ đất nha, muốn lên giường ngủ thì qua Kỳ Thiên cung mà ngủ. Hứ.”

Nói xong Vũ Thiên Băng quay bỏ vô trong.

“Tất nhiên là ta không muốn ngủ đất, cũng không muốn qua Kỳ Thiên cung ngủ.”

Dương Thiên Phong ung dung chắp tay sau lưng nói. Vũ Thiên Băng là người thông minh, nghe giọng điệu hắn nói cô liền hiểu ngay.

“Vậy người đâu.?”

“Chính ta sẽ dạy nàng.” - Dương Thiên Phong nói rồi chỉ mình

“Anh cũng biết võ á.” - Vũ Thiên Băng ngạc nhiên, cái thứ công tử bột kia mà cũng biết võ sao, ai mà tin nổi trời.

“Không những biết mà còn đứng đầu trong giới võ lâm.” - Dương Thiên Hân từ đâu chen vô.

“Là cao thủ số một, nếu hắn xưng hai không ai dám xưng một, được giới võ lâm đặt cho cái tên mà hiện tại bây giờ đi đâu ai nghe đến cũng phải khiếp sợ.”

Điệp Vũ cũng bò từ chỗ nào ra chen lời Thiên Hân nói.

Vũ Thiên Băng ngạc nhiên trong xoe mắt nhìn lão công nhà mình.



“Thật sao? Vậy thì tốt quá hoàng thượng à, người mau dậy thần thiếp. Thần thiếp hứa, hứa sẽ học chăm chỉ.”

Cô phấn khích nhảy lên như con trốn trại, làm ai cũng bật cười, nhưng không dám cười thành tiếng vì Dương Thiên Phong đang *liếc mắt đưa tình* kiểu như muốn nói "tội các ngươi ta để đó, liệu hồn với ta, dám làm mất hình tượng ta trong mắt nàng".

Đột nhiên Vũ Thiên Băng thay đổi cách gọi khiến Dương Thiên Phong cũng có một tia gì đó là vui mừng. (Chẳng qua là cô thấy có người ngoài không muốn mọi người hoài nghi về bản thân nên cô mới thay đổi cách xưng hô với hắn thôi.)

“À mà Điệp Vũ, người nói cái tên giang hồ đặt cho phu quân ta là gì thế? sao lại đặt như vậy?”

Vũ Thiên Băng biết Dương Thiên Phong đang cố không cho hai người kia tiết lộ thêm gì nên đành dùng hai từ "phu quân" làm hắn không phòng bị, để Điệp Vũ có cơ hội nói. Đúng như cô đoán, hắn cứ như để tâm hồn treo ngược cành cây vậy, thấy vậy Điệp Vũ tiết lộ luôn

“Lãnh Phong Vô Tình” - “vì con người lạnh lùng, tàn ác, khi ra tay với đối thủ không bao giờ nương tay, lãnh khốc, tàn bạo. Nói chung bao nhiêu cái xấu đều vô hắn hết.”

Điệp Vũ vừa nói vừa liếc xéo Dương Thiên Phong. Thầm nghĩ trong lòng.

“Sợ gì chứ có hoàng hậu Vũ Thiên Băng đây hắn giám làm gì chắc”

“Này ngươi làm như ca ta xấu lắm không bằng, dù gì cũng là đấng nam nhi yêu thương nương tử, chứ ai như ngươi, hứ.”

Dương Thiên Hân đứng kế bên châm chọc Điệp Vũ làm hắn tức xì khói.

“Này công chúa, cô cứ mà đanh đá thế thì ế suốt đời, có ma mới rước cô.” - Điệp Vũ cũng không vừa và thế là hai người lại cãi nhau.

“Này bộ hai người yêu thương nhau lắm hay sao mà suốt ngày cãi nhau vậy, hai người có nghe câu "thương nhau lắm cắn nhau đau chưa", hai người giờ y chang.”

Vũ Thiên Băng lên tiếng comment cho cuộc cãi nhau không điểm dừng kia phải dừng lại.

“Câu này nghe hay đó mà nàng lấy đâu ra vậy?” - Dương Thiên Phong hùa theo trêu chọc, phần cũng tò mò về câu nói đó.



“Từ các người mà ra cả.” - Vũ Thiên Băng trả lời khiến mọi người ngây ra

“Tôi/muội/ta sao?” - Cả ba người trước
mặt cùng đồng thanh, Vũ Thiên Băng cười nhẹ thầm nghĩ

"người ta thường hay nói *ông bà ta thường có câu: …* mấy người sống trước tôi cả nghìn năm, mấy người không là ông bà tôi, mấy người không nói thì ai nói".

“Không có gì, này hoàng thượng, người bắt đầu dạy võ cho ta đi mau lên, ta không chờ được nữa.”

Vũ Thiên Băng hối thúc, Dương Thiên Phong mỉm cười nhìn cô, hắn không ngờ cô lại có đam mê với võ công như vậy. Rồi cũng đứng lên chỉ dạy cho cô. Cùng lúc đó, Ngọc Tâm hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy Băng tỷ của mình tập võ hăng say cũng mon men lại xem.

Cuộc sống của Vũ Thiên Băng trở nên bớt nhàm chán hơn khi có hai sư phụ "đẹp trai" chỉ dạy cho cô về môn võ thuật mà cô yêu thích nhất, và đam mê nhất.

Sáng thì đợi Dương Thiên Phong lên triều Vũ Thiên Băng sẽ trốn đi học võ ở Thiên Minh handsome, xong về nghỉ ngơi tí lại học ở vị hoàng thượng đáng yêu, trưa ăn uống xong cùng học chữ với Ngọc Tâm và lão công của cô, chiều đi thỉnh an Uy Khánh thái hậu, tối nói chuyện phiếm với Ngọc Tâm và Thiên Hân.

Ba tháng dài dằng dặc đối với Vũ Thiên Băng cũng qua, hiện tại võ công của Vũ Thiên Băng cũng xem như gần bằng Dương Thiên Phong. Vũ Thiên Băng dấu lão công cô chuyện cô đi học võ ở Dương Thiên Minh, và cũng dấu Dương Thiên Minh về việc mình cũng có sư phụ là đương kim hoàng thượng của Dương Thần quốc Dương Thiên Phong.

Vũ Thiên Băng âm thầm kết hợp cả hai phương pháp dạy lại và tự tạo ra loại võ đặc trưng của riêng mình mà chỉ có cô mới có thể sử dụng. Vũ Thiên Băng giỏi nhất là phóng phi tiêu, còn nhớ lúc còn nhỏ có lần giỡn với hai bạn nam cùng lớp với cái trò bắn dây thun, cô đã làm cho hai anh chàng đều một chút nữa là không thấy ánh sáng, với cự li 7m cô đã bắn chính xác vào điểm gần con ngươi, chỉ lệch 0,3mm là xác định hai anh luôn.

Vũ Thiên Băng cũng âm thầm dạy cho Ngọc Tâm những gì mình biết về võ công để đề phòng khi có chuyện không hay sảy ra thì còn có thể ứng phó được, Ngọc Tâm cũng rất giống Vũ Thiên Băng, là người có tốt chất, học nhanh, hiểu nhanh. Ngọc Tâm lại giỏi dùng kiếm.

Về phần An Mỹ Ái suốt ba tháng qua không có động tĩnh gì vì Tích cung được Vũ Thiên Băng dán cái bảng to

“TRONG ÍT THÁNG TỚI, VŨ THIÊN BĂNG TA KHÔNG TIẾP BẤT KÌ MỘT AI, XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN, KHÔNG THÌ ĐỪNG TRÁCH"

Vậy thì An Mỹ Ái sao có thể làm gì cô, khi ngay cả cửa còn không đụng được vào, thế là An Mỹ Ái lại cắn răng chịu đựng chờ ngày trả thù sau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện