Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 17 - Phút Trầm Mặc


trước sau

“Bặc bặc... bặc.... ầm... ầm... ầm Rắc".

Thanh âm vang lên của những cái cây tội nghiệp khi bị Vũ Thiên Băng phóng những mũi dao nhọn hoắc vào thân, và tiếng đổ xuống liên tục của những cái cây xấu số đó.

“Cô giỏi thật không ngờ chỉ chưa đầy ba tháng đã có thể thành thạo những võ công mà tôi dạy đã thế còn dùng ám khí một cách điêu luyện như vậy.”

Dương Thiên Minh nãy giờ quan sát Vũ Thiên Băng tập luyện, vỗ tay không ngừng khen ngợi cô.

“Mà có thật cô chưa bao giờ học võ không?” - Dương Thiên Minh vẫn nghi ngờ dùng ánh mắt dò xét hỏi.

Vũ Thiên Băng được khen ngợi thì vui đến nở mũi, miệng cười không ngớt được.

“Uầy, sư phụ cứ khen đệ tử mãi làm đệ tử ngại đấy.

Đệ tử chưa từng học đâu, nếu học rồi thì đâu có dễ dàng bị ngã ngay lúc đầu gặp sư phụ, vả lại đệ tử mà biết võ trước thì sẽ không ở đây đâu.”

Câu trả lời của Vũ Thiên Băng khiến Dương Thiên Minh hoài nghi

“Không ở đây cô chứ ở đâu?”

“Thì đệ tử sẽ đi đó đi đây xem vương quốc của sư phụ như thế nào.”

Nheo mắt cười tinh nghịch cô trả lười. Câu nói này lại khiến Dương Thiên Minh thêm phần tò mò.

“Vậy cô không phải người ở đây? Nói thật cho ta đi thật ra cô là người như thế nào?”



Mặc dù tiếp xúc với Cô được gần như 3 tháng. Nhưng thực chất hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa thể hiểu rõ về cô.

“Như thế nào là như thế nào, đệ tử cũng là người như sư phụ thôi, có da có thịt, có tình cảm, cảm xúc.” - Bắt gặp ánh mắt kiểu “Đó không phải là những gì ta muốn nghe” của Dương Thiên Minh. Cô ậm ờ giải thích.

“Ừm... có điều đệ tử từ nơi khác đến, thật ra đệ tử cũng không biết từ đâu đến nữa, lúc đến đây, đệ tử đã không nhớ được gì về gia đình, về nơi từng sống, đệ tử chỉ nhớ tên Vũ Thiên Băng, không phải người của vương quốc này.”

Khuôn mặt cô rơi vào trầm tư khiến hắn nghe cũng cảm thấy xót thay.

Cô nghẹn ngào bắt đầu kể lại rõ mọi chuyện cho Thiên Minh nghe, và rồi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi gò má. Vũ Thiên Băng đều nói như vậy với bất kì ai muốn biết về thân thế của bản thân, chỉ trừ Dương Thiên Phong là người biết rõ cô là người từ đâu đến, còn lại không một ai biết về thân phận của cô.

Lần này cũng nói như vậy, nhưng sao cảm xúc lúc này thật khó tả, Vũ Thiên Băng đang nhớ về gia đình, về những người yêu thương mình, bạn bè, thầy cô, cha mẹ, và đặc biệt là Trịnh Từ Hy, chắc họ lo lắng lắm, đang đi tìm mình.

Không biết mẹ còn khỏe mạnh khi không có cô? không biết ba có chăm sóc mẹ và còn nhớ đến đứa con gái bất hiếu này không? Trịnh Từ Hy thì sao, sẽ không đánh mất nụ cười thiên thần của chị ấy một lần nữa chứ.

Trước đây đã có lần Vũ Thiên Băng trốn học đi chơi, cả nhà lo tìm, cả Trịnh Từ Hy cũng không biết Cô ở đâu, vì sợ Từ Hy càm ràm nên Cô mới làm vậy. Kết quả của một ngày rông chơi khi về thì mẹ nhập viện (vì nghe tin có một cô gái bằng tuổi cô bị xe cán không nhận rõ hình dạng, kế bên cái xác có sợi dây chuyền của cô, mà cô vô tình làm rớt khi qua đoạn đường đó được vài phút), ba vì lo cho mẹ và cũng vì đứa con gái yêu nên
cũng kiệt sức, còn Từ Hy, Vũ Thiên Băng nhớ rõ lúc đó khi nhìn thấy Trịnh Từ Hy, Cô chỉ thấy toàn nước mắt, và được bạn bè kể lại là khi nghe được tin đó thì Từ Hy như con ma-no-canh, một người xác còn hồn không, cứ bất động không cười không nói, chỉ hướng mắt ra đường nói những dòng xe tấp nập qua lại rồi lại khóc.

Vũ Thiên Băng đang nhớ họ, thật sự nhớ họ, chỉ trong một ngày mà mọi người đã vậy vậy thì đã ba tháng trôi qua, mọi người ra sao. Cô không dám nghĩ thật sự không dám nghĩ. Dương Thiên Minh thấy Vũ Thiên Băng không nói nữa mà cứ khóc, trong lòng hắn cảm thấy mình thật có lỗi.

“Tôi xin lỗi, tôi không nên nhắc lại quá khứ đau buồn đó của cô.”

Dương Thiên Minh xin lỗi, tiện thể lấy đôi tay ấm áp của mình lau từng giọt nước mắt còn vương trên đôi gò má của cô. Ngay lúc này đây Cô thật sự yếu đuối, rất yếu đuối. Cô ôm chầm lấy Thiên Minh khóc to hơn, như một đứa trẻ khóc đòi mẹ. Còn Thiên Minh thì mặt đang đỏ bừng bừng, lại cảm thấy xót xa cho đồ đệ của mình. Cô sau một hồi làm ngập hoàng cung xong mới bỏ hắn ra, tươi cười như chả có chuyện gì xảy ra.

“Không sao đâu, đệ tử chỉ lâu quá mới được khóc nên mới vậy thôi, hi hi.”

Tìm cách bỏ qua chuyện vừa rồi, Vũ Thiên Băng hỏi

“À mà quen biết sư phụ cũng đã lâu, nhưng điều đệ tử biết về sư phụ cũng không nhiều, hôm nay tiện thể sư phụ hỏi đệ tử vậy thì cho đệ tử mạn phép hỏi lại người được không? Cứ mỗi người được đặt một câu hỏi xong ngươi kia phải trả lời, và ngược lại. Được không?”



Vũ Thiên Băng ra chủ ý. Nhìn vẻ mặt của Cô bây giờ Thiên Minh hắn không thể không nhận lời.

“Cũng được thôi.”

Mặt cười nhưng nội tâm cô kiểu "Hi hi muốn moi thông tin từ tôi à đừng mơ, anh hỏi tôi nói quên anh làm gì được tôi." nghĩ xong cô cười gian manh.

“Này cô đang nghĩ gì vậy?”

Dương Thiên Minh cảm thấy nữ nhân này quả là thất thường. Thật lúc khóc thì khóc thật to, lúc cười lại cười thật tươi, lúc luyện võ thì lại rất lạnh lùng, còn khi nấu ăn thì hoàn toàn ấm áp (vì Minh từng vô tình đi ngang qua bếp lúc Băng đang nấu nên cảm nhận được điều đó).

“À không có gì hết. Ừm Sư phụ, người bao nhiêu tuổi?”

“19. Còn cô?”

“Đồ đệ 17. Sao sư phụ lại cứ mãi ở đây thế, không biết chán à?”

“Tôi ở đây vì tôi thích ở đây, vả lại từ khi cô vào đây tôi hết chán rồi. Còn cô...”

Thừa biết Dương Thiên Minh định hỏi điều gì, chưa kịp để hắn nói hết câu. Cô đã vờ đứng lên.

“Á đến giờ đệ tử phải về rồi, hi hi có mai chúng ta gặp lại nha.”

Vũ Thiên Băng nói xong chuồn đi luôn. Dương Thiên Minh nhíu mày khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng lưng cô rời đi bỗng trong đầu hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

“Nhân Nhân nàng phải hay không đã quên ta? Chẳng phải nàng đã hứa sẽ không bỏ rơi ta?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện