Vũ Thiên Băng sau khi đắp thuốc, băng bó vết thương cho Dương Thiên Phong một cách hoàn mĩ thì nét mặt mới thoáng giãn ra, trong lòng cũng bớt căng thẳng. Cô dọn dẹp mọi thứ một chút rồi mang đến cho hắn một bát cháo nóng.
Cô ngồi bến giường, bón cho hắn từng muỗng cháo. Hắn cứ như bị thôi miên khi nhìn vào cô, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời cô nói. Không bao lâu thì cháo cũng hết.
“Tốt rồi, bây giờ anh nghỉ ngơi đi. Tôi đi dọn dẹp một chút, lát sẽ quay lại” - Cô nói rồi đỡ hắn nằm xuống.
Cô đi ra ngoài khoảng nửa nén hương liền quay trở lại. Hắn nằm đó, nhưng mắt vẫn không hề như đang ngủ. Cô tiến đến sát bên giường, ngồi xuống đưa tay lên trán hắn đo nhiệt độ.
“Không sốt. Sao anh không ngủ một chút nữa đi?” - Hắn nhìn cô lúc này mới mấp máy môi.
“Ta..... ta vừa nhắm mắt liền thấy ác mộng. Ta... ta thấy khi mở mắt, nàng liền biết mất. Ta tìm như thế nào cũng không tìm thấy nàng. Bức quá là ta không ngủ thì sẽ liền thấy nàng mãi mãi.”
Cô cười ngốc nghếch khi nghe hắn nói.
“Tôi có thể đi đâu được cơ chứ? Anh vì tôi mà ra nông nỗi này, tôi còn có thể bỏ mặc anh sao? Thôi nào, ngoan, ngủ một chút thôi.” - Cô liền hạ giọng nhẹn nhàng với hắn. Ánh mắt cố tạo niềm tin với hắn. Hắn vẫn cố chấp, lắc đầu nhìn cô. Cô liền thở hắt ra trước biểu cảm và hành động của hắn.
Cô cúi người xuống, tháo bỏ giày. Hắn thấy hành động kì lạ của cô liền lên tiếng.
“Nàng định làm gì?” - Cô tháo xong giày liền nhìn hắn nhướn mày. Cô chưa trả lời vội, liền từ tốn bò qua người hắn vào phía trong. Cô tháo bỏ bớt vài lớp y phục quăng qua một bên. Mi tâm hắn khẽ nhíu lại khó hiểu trước hành động của cô.
Từ lúc hắn lấy cô. Chưa bao giờ hắn thấy cô tháo bỏ tất cả các lớp áo, chỉ mặc mỗi bạch y để ngủ cả. Dù trời có nóng đến mấy, cô cùng đều khoác lên mình vài lớp áo, có khi là thêm vài lớp nữa cơ. Vậy mà hành động này của cô là sao đây?
Sau khi cởi đến lớp bạch y, cô dừng lại nhìn hắn.
“Chẳng phải anh nói sợ rằng khi tỉnh dậy sẽ không thấy tôi nữa hay sao? Bây giờ tôi như thế này thì còn có thể chạy đi đâu được? Vả lại....”
Nói đoạn, cô ngập ngừng nắm tay hắn, kéo gối nắm xuống bên cạnh hắn. Một tay nắm tay hắn, một tay đặt nhẹ lên ngực hắn. Khuôn mặt rất sát với mặt mắt.
“Anh nắm chắc tôi trong tay thì tôi có chạy đằng trời à?”
Hắn vẫn trong trạng thái chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bị làm sao vậy? Cô là bị ai nhập hay sao? Hay là cô đã hoàn toàn thay đổi tâm ý với hắn?
Cô nhìn biểu cảm của hắn thì liền nhịn cười.
“Thôi nào. Đừng nhìn nữa, tôi chăm anh cả ngày nên mệt lắm. Chúng ta cùng ngủ nhé?”
Không đợi hắn phản ứng, cô liền nhắm mắt chìm sâu vào giấc mộng. Hắn nhìn cô một hồi, lại nhìn xuống đôi tay cô, một đang nắm chặt với hắn, một đang đặt lên ngực của hắn. Lòng hắn cũng an tâm được phần nào. Hắn nhẹ mỉm cười, cố gắng di chuyển đặt lên trán cô một nụ hôn. Tay siết chặt tay, cùng cô chìm vào giấc mộng của hai người.
Đã ba ngày trôi qua, sức khỏe của Vô Tình cùng Hộ Pháp cũng hồi phục lại gần như 70%, tất cả là nhờ những y dược của Y Độc, và sự chăm sóc chu đáo của Tích Băng cùng Vô Độc. Cả năm người quyết định rời khỏi U Cốc -Y Thần trở về kinh thành….
“Y Độc huynh, may nhờ có huynh cứu bọn ta, nếu không có huynh, chắc ta bây giờ cũng không còn đứng được ở đây. Một lần nữa đa tạ huynh.”
Vô Tình nói, tay phải nằm trong, tay trái nằm ở ngoài bao bọc, khuỵu gối xuống trước Thần Y Độc. Y Độc vội vàng phủ nhận lời nói của Vô Tình, hắn đỡ Vô tình đứng dậy.
“Vô Tình huynh đừng nói vậy, ta đây là lương y không lẽ thấy chết không cứu, đó là bổn phận của ta. À, Tích Băng, đây là một ít dược liệu trị thương, và đơn thuốc dùng để trị nội thương. Kết hợp bôi ngoài da và uống thì Vô Tình sẽ rất nhanh hồi phục lại”
Thần Y Độc đưa một lọ thuốc cùng một tờ giấy cho Tích Băng, dặn dò kĩ mọi thứ.
Ánh mắt mọi người trùng xuống, Hộ Pháp lúc này lên tiếng
“Lần này chia tay không biết bao giờ gặp lại, chúng ta gặp được nhau lúc an nguy như vậy cũng xem như có duyên, hay nếu huynh không chê, chúng ta cùng kết nghĩa huynh đệ.”
“Như vậy....?” - Thần Y Độc ngập ngừng.
“Uầy, không sao đâu, thêm người càng thêm vui, các huynh cứ kết nghĩa đi, tôi đứng ngoài làm chứng cho.” - Vũ Thiên Băng bản tính vẫn thế, tự tại nói…
Đoạn cả ba người cùng kết bái huynh đệ, Y Độc hơn Vô Tình 1 tuổi nên làm đại ca, còn tất nhiên là Hộ Pháp sẽ đứng sau Vô Tình, nếu hắn thật sự không muốn lấy Vô Độc làm thê.
“Đại ca bảo trọng, đệ và tam đệ phải rời đi, hẹn ngày ba huynh đệ ta cùng tái ngộ.”
Vô Tình nói rồi cả năm người rời đi, Y Độc tiễn cả năm rời khỏi Y Thần của hắn tiến lên trên U Cốc…
“Dừng chân.” - Đông Phương
Hàn mở lời ngăn cản
“Hử, sao lại là tên đó? Này này, người muốn gì?”
Vũ Thiên Băng từ đầu đến cuối nhìn thấy Đông Phương Hàn liền không có chút vui vẻ thoải mái gì. Giấm đã đổ biết làm sao.
“Ta muốn thách đấu với cô thêm lần nữa.”
Đông Phương Hàn nghiên đầu đưa ánh mắt khiêu khích đến Vũ Thiên Băng. Cô nhíu mày nhìn Dương Thiên Phong rồi lại nhìn hắn
“Để làm gì?”
“Vô Tình.”
Đông Hàn nói, tay chỉ về phía Dương Thiên Phong, nhếch môi cười ánh mắt không thể gian manh hơn nhìn Dương Thiên Phong. Vũ Thiên Băng trong lòng nổi loạn khi nhìn ánh mắt ấy
“Ý ngươi?” - Đông Phương Hàn liền không vòng vo “Ai thắng thì Vô Tình sẽ thuộc về người đó.”
Dương Thiên Phong trên đầu lúc này liền xuất hiện hắc tuyến. Đông Phương Hàn là muốn gì đây? Hắn không nhiều lời liền nắm tay Vũ Thiên Băng, ánh mắt ôn nhu nhìn cô khẳng định
“Không. Ta không phải là món đồ để các ngươi tranh giành. Ta nói một lần cuối. Trong cuộc đời ta chỉ có một Tích Băng là nương tử, ta chỉ yêu mỗi nàng. Ta sẽ giết hết những ai đụng đến nàng.”
“Ha ha ha.....”
*bộp*
*bộp*
Đông Phương Hàn cười lớn, tay không ngừng vỗ mạnh
“Hay cho huynh Vô Tình, cuối cùng huynh cũng đã tìm được cho mình một người mà huynh yêu người ta và người ta cũng yêu huynh thật lòng. Xin chúc mừng huynh….. Huynh có biết….. vì huynh mà nương tử của huynh đã đến đe dọa tôi không?”
Khuôn mặt Vũ Thiên Băng lúc này thiệt sự chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống trốn cho nhanh. Thật là quá mất giá mà.
*Trở về 10h đêm qua*
Một thân ảnh gõ cửa một gian phòng…
"Là ai?"
"Chính là ta."
Người trong gian phòng mở cửa để xem thân ảnh ngoài cửa kia là ai.
"Ngươi đến tìm ta có việc gì?"
"Ta đến để cảnh cáo ngươi hãy tránh xa phu quân ta ra, đừng cố béng mạng đến gần, không thì......." Nói đoạn thân ảnh bên ngoài cửa ngập ngừng.
"Cô nghĩ tôi sẽ nghe cô nói sao?"
"Tất nhiên là Không. Nhưng nếu phải đấu thì ta và ngươi chắc cũng ngang tài ngang sức. Nếu vậy, há chẳng phải hai chúng ta đang phung phí thời gian vào việc vô nghĩa sao? Ngươi cũng biết rõ rằng Vô Tình huynh ấy rõ không có tình cảm với ngươi. Vậy hà tất níu kéo để cả hai cùng đau? Ngươi nghĩ nếu ngươi làm ta bị thương thì Vô Tình chịu bỏ qua cho ngươi và sống vui vẻ bên ngươi sao? Dù gì ngươi và huynh ấy đều là nam tử hán, ngươi không thấy chuyện này quá vô lí sao? Ngươi là người thông minh chắc đang hiểu ta nói gì, cứ suy nghĩ kĩ đi, ta đi trước Good-bye."
Thân ảnh ngoài cửa nói hết một hơi rồi biệt tăm, để lại người trong gian phòng môi mấp máy chẳng kịp giải thích.
**********
Hiện tại
“Chuyện là vậy đó. Chưa từng một ai dám uy hiếp ta ngoại trừ nương tử của ngươi ra đấy Vô Tình. Xin lỗi vì thời gian trước đã khiến ngươi sợ hãi. Ta chỉ là bất đắc dĩ mới trở nên như vậy.”
Đông Phương Hàn âm giọng đều thay đổi 360 độ, giọng Đông Hàn không còn ẻo lả, dịu dàng, mềm mại, mà thay vào đó là một âm sắc khác có phần cứng cáp hơn, trưởng thành hơn, giọng nói rất ấm áp, nhưng cũng không kém phần lôi cuốn, là một chất giọng nam tính chuẩn nam tính. Nghe ra thì hay không kém Vô Tình, Y Độc và Hộ pháp là mấy.
“Nếu vậy thì sao ngươi cứ phải hà tất che dấu, mà không sống đúng với bản chất của mình?” - Vũ Thiên Băng liền thắc mắc.
“Đó chỉ là chưa tới lúc, chưa đến lúc ta sống thật với bản thân ta.”
Đông Hàn nói, mắt nhìn về phía xa xăm, đáy mắt lộ rõ điều gì đó rất khó giải thích.
Mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng. Nhóm người kết giao huynh đệ lại tăng thêm một thành viên, Đông Phương Hàn. Đông Hàn ở lại với Thần Y Độc, những người còn lại cũng từ biệt trở về Hoàng cung. Chuyến đi này tuy có nhiều biến cố xảy ra. Nhưng chung quy nó cũng rất thú vị. Nhờ biến cố mà có một số người mới có thể thổ lộ lòng mình một cách quang minh chính đại như thế. Chiếc xe ngựa trở về hoàng cung. Trong lòng mỗi người đều có tư vị và cảm xúc của riêng mình.