Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 33 - Thổ Lộ (II)


trước sau

Y Quán Thần Y Độc - Y Thần

Vũ Thiên Băng lo lắng đi qua đi lại trước phòng trị thương của Dương Thiên Phong suốt một đêm, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Khi Thần Y Độc vừa lộ đã chụp hắn hỏi

“Này tướng công tôi huynh ấy sao rồi?”

“May là cứu chữa kịp thời nếu không chỉ cần chậm 1 khắc nữa là coi như tiêu đời.” - Y Độc trán đẫm mồ hôi nói.

“Vậy còn Hộ Pháp huynh ấy.......?” - Dương Thiên Hân nghỉ ngơi và được dùng thuốc của Y Độc nên cô đã dần hồi phục, vừa tỉnh giấc cô đã chạy đi tìm Y Độc hỏi thăm tình hình của Điệp Vũ.

“Hộ Pháp cũng đã vượt qua cơn nguy kịch, cần được tịnh dưỡng.” - Y Độc giải thích để mọi người cùng an tâm.

Trong lòng Tích Băng và Vô Độc lúc này đều cùng nhẹ nhõm và có chút gì đó vui vui.

Vì Hộ Pháp và Vô Tình bị thương quá nặng cần không gian yên tĩnh nghỉ ngơi, nên Thần Y Độc, Tích Băng cùng Vô Độc và Đông Phương Hàn ra ngoài vườn nói chuyện, trong lúc này Thương Nữ cũng xuất hiện, trông cô cũng khá hơn rất nhiều.

“Hai người bọn họ là ai sao lại hạ độc thủ với các ngươi?” - Đông Hàn nãy giờ im lặng lên tiếng thắc mắc. Vũ Thiên Băng không vọi vàng, chậm rãi giải thích

“Chúng tôi cũng không biết, chỉ biết rằng khi chúng tôi vừa rời khỏi U Cốc thì bọn họ đã mai phục sẵn và chờ chúng tôi vào bẫy.”

“Hình như chuyện này Hộ Pháp và Vô tình biết rõ nhất thì phải?” - Vô Độc suy nghĩ một hồi cũng lên tiếng.

“Người biết rõ mọi chuyện đều bất tỉnh. Vậy chỉ còn cách chờ hai người họ tỉnh dậy.” - Đông Hàn nhìn mọi người nhún vai.

“Tích Băng nữ hiệp, ta có câu hỏi muốn hỏi cô, không biết cô có ngại trả lời cho ta biết không?”

Thần Y Độc nãy giờ không nói cuối cùng cũng lên tiếng.

“Vì huynh giúp tướng công tôi, còn cứu bọn tôi, huynh cứ hỏi, giúp được gì tôi sẽ giúp.” - Vũ Thiên Băng không đề phòng gì liền trả lời.

“Không cần phải giúp ta, ta chỉ muốn hỏi cô một câu. Tại sao mọi người đều bị trúng “Hương Nguyệt Độc” mà cô lại không bị sao hết vậy?” - Không cần suy nghĩ nhiều, cô trả lời luôn

"À! Vì đơn giản nó không có tác dụng với tôi."

“Vì sao lại không có tác dụng?”

Câu trả lời của cô khiến mọi người tò mò càng tò mò. Bất quá cô tìm đại một lí do



“Ừm, là vì.........Không lẽ mình lại nói..... mà cũng không được, vậy thì........ ừm vậy đi.”

“Thật ra chính là do với tôi "Hương Nguyệt" gì đó chẳng hề có tác dụng, tôi sinh ra là đã được miễn dịch với nó, nơi tôi sống, "Hương nguyệt" đối với người bình thường mà nói có lẽ nó chỉ là một chút ít thuốc gây mê.”

“Miễn dịch? Thuốc mê?” - Đồng thanh một lượt.

“Sao mọi người ngạc nhiên vậy? Chắc mọi người không biết rằng, "Hương Nguyệt" còn là một vị thuốc đó chứ?”

“Thuốc sao?” - Đồng thanh tập hai.

“Đúng, nó cũng giống như "Đoạt Phi" của Y Độc huynh vậy, bản chất thì xấu, nhưng biết cách sử dụng đúng chỗ thì nó lại không xấu. Nó còn được gọi là "thuốc giảm đau", khi ta bị thương, thường vết thương sẽ làm ta rất đau, nhưng khi có "Hương Nguyệt" này thì nó sẽ giúp chúng ta giảm đau rất hiệu quả. À còn miễn dịch có nghĩa là ta có được một sự bảo vệ tốt khỏi "Hương nguyệt", hương nguyệt này vĩnh viễn sẽ không làm gì được ta.”

Vũ Thiên Băng từ tốn giải thích. Mọi người cuối cùng cũng được mở mang tầm hiểu biết

“Thì ra là vậy. Tích Băng nữ hiệp cô đúng là một người tài, không chỉ biết về võ thuật, còn thông thạo binh khí, giờ lại còn am hiểu về y dược. Đúng là một bậc hiệp tài hiếm có trong giới võ lâm.”

Thần Y Độc bằng giọng khâm phục Vũ Thiên Băng. Cô chợt nghĩ bụng

“Uầy, cái đó mà làm thương hại đến mình được sao? Vả lại kia chỉ là kiến thức cơ bản ở hiện đại thôi, ai mà chẳng biết cớ chứ, cơ mà thuốc mê hiện đại vào thời cổ đại liền trở thành độc dược sao? Vô lí ở chỗ nào ấy nhỉ? Đúng là.… haizz…. càng nghĩ càng nhớ gia đình mình quá bao giờ mình mới có thể gặp lại mọi người đây? Huhu mọi người ởi ời ơi nhớ quá đi”

Vô Độc lên tiếng thắc mắc sau lời tán thưởng của Y Độc dành cho Tích Băng

“Mà tỷ tỷ, sao tỷ không bị trúng độc, mà giả vờ trúng độc là sao?” - Tích Băng nét mặt khẽ giãn ra, một nụ cười ẩn ý được lộ diện

“Muội ngốc à, nếu tỷ không làm vậy thì bọn họ nói ra ý định của họ sao? Vậy thì muội có thể tỏ tình cùng tên Hộ Pháp đó sao?”

Công Chúa Dương Thiên Hân sau câu trả lời của Đại Tẩu nhà mình mát má liền như quả cà chua chín đỏ.

“Tỷ này.... muội.... muội không có là do huynh ấy nói trước chứ bộ.”

Trong khi hai người cùng bàn luận về ván đề tình cảm thì Đông Phương Hàn đã rời đi từ lúc nào rồi, Thần Y Độc mỉm cười cùng Thương Nữ, sau mỗi người một phòng. Người nghiên cứu dược liệu,
người về phòng tịnh dưỡng để khỏi phải nghe một số vấn đề về “Nhân sinh” của Tích Băng và Vô Độc. Hai cô gái chính trong cuộc nói chuyện vẫn hoàn toàn chưa biết sự lặng lẽ rời đi của những người đó.

“Theo như muội biết là tỷ cũng tỏ tình với Vô Tình ca của muội đó.” - Vô Độc - Dương Thiên Hân cũng không chịu thua.

Tích Băng- Vũ Thiên Băng sau lời đáp trả của em chồng liền đánh trống lãng đi vào trong



“Ta..... ta đi nghỉ đây, không nói chuyện với muội nữa.” - Khuôn mặt cũng ửng hồng lên tự bao giờ.

Đêm hôm đó, Dương Thiên Phong - Vô Tình hắn trở mình tỉnh lại liền cử động tay, nắm chặt lại thử dùng lực. Hắn bỗng nhíu mày nhìn xuống bàn tay của hắn. Không phải là vì đau mà hắn mới nhíu mày. Mà là vì bởi hắn khó hiểu.

Vũ Thiên Băng - Hoàng Hậu của hắn đang ngồi bên mép giường, tay nắm chặt tay hắn. Không biết cô đã ngồi đó trong bao lâu mà gục ngủ quên mất. Đầu thì kê sát đôi tay của cô và hắn. Hắn cảm nhận được rõ hạnh phúc trong lúc này. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng cử động để ngồi dậy, nhưng tay vẫn không rời tay cô.

Dùng lực có lẽ hơi mạnh, hắn đau, liền co tay lại. Cô lúc này bị hắn làm cho giật mình, ngóc đầu dậy mặt chạm mắt với hắn. Thấy vẫn hắn đang nằm trên giường nhưng hai mắt đã mở to cô liền cất giọng lo lắng.

“Chàng…. tỉnh rồi sao? Cảm thấy trong người như thế nào rồi?” - Cô vội vàng ngồi ngay ngắn nhìn hắn một lượt. Nét mặt vẫn chưa thể giãn ra. Hắn nhìn hành động của cô mỉm cười lắc đầu.

“Ta không sao. Nàng đừng quá lo lắng.” - Cô nghe âm giọng quen thuộc cất lên, trong lòng liền nhẹ nhõm, nhưng nét mặt vẫn chưa hoàn toàn thoải mái.

“Chàng là người dưng với ta hay sao mà nói ta đừng lo lắng?” - Giọng điệu cô có phần hờn dỗi khiến hắn thoáng bất ngờ.

“Nàng.... lo cho ta lắm.... đúng không?” - Hắn đưa đôi mắt mong chờ đến cô. Hắn rất mong nghe được lời xác thực từ cô. Tay hắn nắm chặt tay cô hơn. Nghe hắn hỏi, cô liền rút tay lại.

“Tôi là vợ anh. Tôi không lo lắng cho anh không lẽ lại đi lo lắng cho người khác sao?”

Thấy hành động rút tay lại rồi vội quay đầu đi của cô, cộng thêm giọng điệu và cô thay đổi cách xưng hô, hắn vội vàng ngồi dậy nắm tay cô lại.

“Không... ý ta... hự...”

Nhưng vết thương khi đỡ một kiếm cho cô vẫn còn đó, chưa kịp lành lại túa máu. Hắn khẽ thở mạnh một cái, nằm ngay xuống. Máu từ vết thương cứ như thế thấm dần qua từng lớp vải. Đỏ thẫm một vùng ngực. Cô liền vội vàng đỡ hắn.

“Anh.... anh đúng là ngốc mà. Máu nhiều quá, để tôi đi tìm Y Độc đến giúp.”

Cô đứng ngay dậy, toan đi tìm Y Độc thì liền bị hắn nắm được tay cản lại.

“Ta không sao. Vết thương này không cần tìm Y Độc. Nàng giúp ta là được rồi.”

Cô theo chỉ dẫn của hắn, chuẩn bị một chậu nước ấm và dụng cụ băng bó. Cô đi tìm Y Độc xin một ít thảo dược cầm máu. Trở về phòng, cô đỡ hắn ngồi dậy, căng thẳng lột từng lớp áo của hắn ra cho đến khi lộ hẳn chỗ vết thương được quấn chặt bằng một chục lớp vải. Cô nhìn hắn, hắn khẽ gật đầu. Cô lại tiếp tục nhẹ nhàng tháo lớp vải băng bó vết thương ra. Đến cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ vết thương hắn vì cô mà có.

Khóe mắt cô dần chuyển đỏ, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc lẫn lộn. Hắn nhìn biểu hiện của cô khi nhìn vào vết thương, liền đưa tay nắm lấy tay cô trấn an.

“Ta thật sự không sao. Nàng có thể làm tốt mà.” - Rồi nở nụ cười ấm áp với cô.

Được hắn tiếp thêm sức mạnh. Cô cuối cùng cũng lấy khăn nhúng qua nước ấm, vắt khô và lau sạch vết máu cho hắn. Không biết rằng cô dùng lực quá nhẹ để hắn không đau, không xót, hay là do chỉ cần nhìn cô trước mặt, mọi nỗi đau của hắn liền hóa hư không nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện