Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 53 - Xin Lỗi Vì Tất Cả


trước sau

Dương Thiên Phong đưa Vũ Thiên Băng về Tích cung. Ngọc Tâm và Thiên Hân cùng nhau chuẩn bị đồ cho Vũ Thiên Băng, còn Hiên Vỹ, Thần Y Độc và Điệp Vũ về Kì Thiên trước.

“Nè ngài mau bỏ ta xuống nhanh, ta chưa chết, ta vẫn có thể tự đi được.” - Vũ Thiên Băng giãy giụa đòi xuống khi Dương Thiên Phong bế cô trên tay.

“Nếu nàng không yên thì đừng trách ta.” - Dương Thiên Phong băng lãnh nói. Sự tức giận và nét mặt lúc này của hắn khiến cô không hiểu sao lại dễ dàng nằm im như con mèo ngoan. Rồi cô nhìn hắn chăm chú.

“Anh ấy có vẻ gầy đi rất nhiều, anh vẫn lo lắng cho em. Vì em anh có thể làm mọi chuyện. Em biết, em biết hết, nhưng giờ em không thể cho phép mình tiếp tục yêu anh được nữa, thế giới của anh và thế giới của anh nó trái chiều hoàn toàn, em không thể vì mình vì hạnh phúc bản thân mà làm ba mẹ, người thân của em đau. Có thể khi mất em anh sẽ tìm được người khác tốt hơn em, yêu anh nhiều hơn em, và có thể thay thế vị trí của em. Nhưng ba mẹ chỉ có mình em là con gái, không ai có thể thay thế tình phụ mẫu thiêng liêng đó được. Hiểu cho em.”

Thật ra Vũ Thiên Băng đã nguôi giận từ lúc bước ra khỏi cửa phòng, từ lúc cô nghĩ thông mọi chuyện, cô biết rằng Dương Thiên Phong là yêu cô thật lòng, và hắn sẽ không làm chuyện phản bội cô, nhưng cô là người cứng đầu, ngang bướng, và điều quan trọng là cô nhận thức được rằng cuộc tình của cô và hắn sẽ không có hồi kết tốt đẹp, nên nhờ chuyện lần này, kết thúc sớm luôn.

Cô sợ, sợ lắm nghịch cảnh của 7 năm về trước lại tái hiện. Cô cũng sợ khi tình yêu của mình dành cho hắn quá lớn thì đến một ngày nào đó phải rời khỏi hắn, cô lại không chịu nổi, lại trở về trạng thái điên dại của 7 năm trước. Ngừng yêu là cách tốt nhất cô chọn. Nhưng ngay bây giờ đây, khi đang ở trên đôi tay ấm áp của hắn, rất gần hắn. Tình yêu đó không thể nào dừng lại được.

Cô bỗng ôm hắn, ôm rất chặt.

“Nàng....” - Hắn vô cùng bất ngờ trước hành động của Cô

“Hoàng thượng, xin ngài đừng nói gì hết.” - Vũ Thiên Băng nói, tay thì để lên môi hắn không cho hắn nói điều gì. Hắn nhìn cô trong lòng mình ngoan ngoãn đành im lặng.

Tích Cung.

“Hoàng huynh, huynh ra ngoài đi hoàng tỷ cần được thay y phục.” Dương Thiên Hân nói xong Dương Thiên Phong hắn đành ra ngoài đợi.



“Nàng.... mà thôi ta ra ngoài đợi ta có chuyện muốn nói, xin đừng tránh ta nữa.” - Nói xong hắn rời đi.

“Tỷ à lần sau nếu muốn làm gì cũng phải nói cho muội biết, chứ tỷ cứ như vậy muội đau tim đi trước tỷ luôn đấy.” - Ngọc Tâm giọng điệu hờn trách cô.

“Không những muội mà ta cũng một chút nữa là ngất rồi.”

Dương Thiên Hân cũng nói. Vũ Thiên Băng không nói gì chỉ im lặng suy tư.

“Tỷ à, hoàng huynh thật sự là bị oan, huynh ấy là bị An Mỹ Ái đó dụ dỗ, tỷ thấy đấy huynh ấy rất quan tâm tỷ, huynh ấy không........” - Dương Thiên Hân đang
nói thì bị Vũ Thiên Băng cắt ngang.

“Ta biết.”

“Tỷ biết sao? Vậy muội đi nói với huynh ấy.” - Dương Thiên Hân định chạy đi thì bị Vũ Thiên Băng lôi lại.

“Xin muội đừng cho chàng biết.” - Như không nghe rõ lời của Vũ Thiên Băng, Dương Thiên Hân hỏi lại.

“Sao?”

“Xin hai muội đừng để chàng biết là ta không giận, và đã tha thứ cho chàng.” - Lần này Vũ Thiên Băng nói rồi lại quỳ xuống đất.



“Tỷ, tỷ làm gì vậy tỷ mau đứng lên đi.” - Dương Thiên Hân và Ngọc Tâm bối rối khi Vũ Thiên Băng quỳ xuống trước họ

“Phải Đó tỷ à. Có gì đứng lên rồi nói, dù gì tỷ cũng là tỷ của bọn muội, vả lại còn là bậc Mẫu Nghi Thiên Hạ, tỷ quỳ như vậy thật không ổn.”

Ngọc Tâm lo lắng nói khi thấy cô quỳ xuống. Còn nhớ ngày đầu tiên gặp Vũ Thiên Băng, ấn tượng mạnh mẽ nhất mà Vũ Thiên Băng để lại cho Ngọc Tâm cũng chính lúc Vũ Thiên Băng đứng trước Hoàng thượng, là vua một nước, hàng vạn người khi gặp vua thì phải quỳ gối, riêng Vũ Thiên Băng thì trái ngược hoàn toàn, đã không quỳ còn tuyên bố với mọi người rằng

“Tôi VŨ THIÊN BĂNG trước giờ không quỳ trước ai trừ cha mẹ tôi ra. Và tôi nói cho ông biết nhé, bây giờ không và sau này cũng không.”

Những lời nói của Vũ Thiên Băng cứ văng vẳng bên tai Ngọc Tâm. Cả hoàng thượng mà Vũ Thiên Băng còn không quỳ, nay lại quỳ trước hai muội muội của mình.

“Trừ phi hai người hứa, nếu không ta không đứng. Xin hai muội hiểu cho ta, ta có nỗi khổ riêng. Rồi ta cũng sẽ nói rõ với chàng. Nhưng không phải là ngay bây giờ, ngay lúc này.”

Vũ Thiên Băng nhất quyết không đứng. Hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu. Xong cùng dìu Vũ Thiên Băng ngồi lên ghế.

“Tỷ à vậy có thể nói cho muội biết nỗi khổ của tỷ là gì không?” - Dương Thiên Hân tò mò. Vũ Thiên Băng không nói chỉ lắc đầu.

Đành bó tay, Vũ Thiên Băng mà giấu thì có trời mới biết. Cô nhìn Dương Thiên Hân và Ngọc Tâm bằng ánh mắt vô cùng trìu mến rồi ôm cả hai vô lòng.

Trong đầu cô không ngừng thầm xin lỗi tất cả…

“Ta xin lỗi, số phận buộc ta phải làm thế. Nhưng các muội yên tâm, trước khi ta bỏ nơi này mà đi, ta sẽ đều muốn nhìn thấy các muội hạnh phúc. Thiên Hân đã có Điệp Vũ chăm sóc, nhưng Ngọc Tâm..... Ngọc Tâm, ta hứa với muội rằng ta sẽ đưa hạnh phúc thật sự đến bên muội. Muội sẽ không phải sống những ngày tháng buồn bã, nhớ nhung như ta trước đây đâu. Còn anh Dương Thiên Phong em tin anh, và sẽ mang hạnh phúc khác đến cho anh, nhưng không phải là em.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện