Sau khi trở về Tích Cung, Vũ Thiên Băng liền được Ngọc Tâm chuẩn bị mọi thứ.
“Tỷ tỷ, tỷ dậy sớm vậy sao? Muội đã chuẩn bị nước nóng cho tỷ rồi, tỷ mau thay y phục đi.”
Ngọc Tâm nói nhưng lại không nhận được bất cứ hồi âm nào của Vũ Thiên Băng, cô nhíu mày đi vào trong, thấy Vũ Thiên Băng đang ngồi thẫn thờ bên giường, cô ôm lấy tay Vũ Thiên Băng.
“Tỷ, tỷ sao vậy?”
“A, có chuyện gì vậy?” - Vũ Thiên Băng bị hành động của Ngọc Tâm làm giật mình mà lớn giọng.
“Tỷ...tắm....” - Ngọc Tâm lắp bắp trước phản ứng của Vũ Thiên Băng. Vũ Thiên Băng nhìn nét mặt hoảng loạn của Ngọc Tâm rồi đáp cũng một tiếng - “Ờ đi thôi.”
Vũ Thiên Băng thả lỏng người, buông nhẹ đôi mắt, ngâm mình thư giãn trong bồn tắm. Không gian yên ắng chỉ nghe tiếng nước mà Ngọc Tâm rót lên cơ thể từng chút một.
“Tỷ này, tỷ biết chuyện gì chưa?”
“Chuyện gì?” - Vũ Thiên Băng bị câu hỏi làm khuấy động âm thanh tĩnh lặng của Ngọc Tâm làm cho mở mắt cất giọng.
“Hoàng thượng đã trúc phế hết các cung tần mỹ nữ, cho họ về nhà hết rồi. Cả Ái phi cũng không ngoại lệ.” - Nghe Ngọc Tâm nói, khuôn mặt Vũ Thiên Băng vẫn không biến sắc
“Vậy sao?” - Nhưng trong nội tâm của cô thì - “Anh ta làm cái quái gì vậy? Vì mình mà anh ta có thể đuổi hết mấy cô chân dài kia đi sao?”
“Tỷ không có cảm giác gì sao?” - “Cảm giác?”
“Vâng.” - Nghe Ngọc Tâm hỏi, cô bỗng đánh trống lãng
“Nước lạnh quá, ta cũng xong rồi muội giúp ta lấy y phục.”
Cô thật khác lạ, từ khi cô bắt gặp hình ảnh Dương Thiên Phong và An Mỹ Ái thân mật với nhau, cô như người một người khác hoàn toàn sau ba ngày nhốt mình trong phòng. Đối với Dương Thiên Phong nói nhưng không thèm nhìn mặt, đối với Ngọc Tâm vẻ như có khoảng cách, và những người còn lại cũng thế.
“Tỷ lạ quá”
Vườn Thảo Anh.
“Tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?” - Ngọc Tâm lo lắng hỏi, vì lúc này Vũ Thiên Băng mặt tỏ vẻ nghiêm trọng đến bên bờ hồ Trị Thiên ngó qua ngó lại, ngó tới ngó lui, ngó xuôi ngó ngược.
“Trên mặt nước không có gì, nó vẫn bình thường. Chẳng lẽ....” - Vũ Thiên Băng thoáng nghĩ, đoạn cô nhìn Ngọc Tâm dặn dò.
“Tâm, muội canh chừng xung quanh, không để bất kì ai đến đây đặc biệt tới gần bờ hồ, hiểu không?” - Vũ Thiên Băng nói xong từ trên cầu nhảy xuống.
Hồ Trị Thiên là một hồ nước rộng, với chiều dài 300m, sâu 3m5. Nằm cán ngang, tách biệt cung Thiên Kỳ và Tích cung, nước một màu xanh ngọc bích, trên mặt hồ có những đóa hoa sen thơm ngát lan tỏa theo hướng gió.
Dương Thiên Phong khi từ Tích cung trở về cũng chuẩn bị lên triều, nhưng có một số trục trặc nên đành dời buổi thượng triều vào ngày mai. Thật ra hắn biết được Vũ Thiên Băng sẽ chạy bộ vào sáng nay là vì Ngọc Tâm nói cho hắn biết, Vũ Thiên Băng không nói với Ngọc Tâm, nhưng trong suốt những ngày hầu hạ, bên cạnh cô, thì Ngọc Tâm thấy được, chỉ cần cô có chuyện không vui đều sẽ dậy sớm và chạy bộ. Ngọc Tâm cũng thông báo cho Dương Thiên Phong biết rằng Vũ Thiên Băng vào giờ ngọ sẽ ra vườn thảo anh chăm sóc hoa của cô nên Dương Thiên Phong qua lại vườn Thảo Anh để chờ cô.
“Tỷ à, tỷ mau lên đây đi, nguy hiểm lắm.” - Ngọc Tâm hét khi thấy lâu mà Vũ Thiên Băng chưa lên khỏi mặt nước.
Từ xa Dương Thiên Phong nghe tiếng kêu gọi của Ngọc Tâm thì chạy lại xem.
“Ngọc Tâm có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, hoàng hậu....”
Ngọc Tâm nói tay thì run run chỉ xuống hồ nơi mặt nước im lặng như tờ kia. Dương Thiên Phong nhìn theo hướng Ngọc Tâm chỉ, chỉ biết một tiếng gào thét xé tâm can vừa diễn ra, và sau đó là hình ảnh một nam nhân phi thân mình xuống hồ.
Trong khi đó ở dưới nước sâu…
“Quái lạ, sao càng xuống sâu nước càng trong? Mình đã tìm ven hai bên bờ tường nhưng không có gì lạ. Không có gì ngoài chuyện càng xuống sâu nước càng trong? nước dưới đáy trong? Đáy? Hay là.......”
“Ưm… ưm… ỏ..... a... moa.”
Đang lần mò suy nghĩ để tìm lời giải đáp, Vũ Thiên Băng liền bắt gặp một cách tay săn chắc ôm ngang eo kéo mình kéo lên phía trên nên cô la lớn vùng vẫy. Nhưng ở dưới nước có la thì ai mà nghe mà hiểu chứ, rồi có gì đó chạm môi cô, mềm thật mềm, nhưng cũng lạnh. Cô bị lôi tuột lên trên.
“Sao mình chóng mặt quá, mình...”
Vũ Thiên Băng ngất khi gần lên mặt nước bởi vì hết ô-xi. Dương Thiên Phong đưa cô lên bờ, trên đó Điệp Vũ, Dương Thiên Hân, Ngọc Tâm, Thần Y Độc cùng Hiên Vỹ đã có mặt.
“Tỷ, tỷ....”
Dương Thiên Hân thấy Vũ Thiên Băng được Dương Thiên Phong đưa lên tới nơi thì nước mắt ứa ra chạy lại định ôm, Ngọc Tâm cũng thế. Nhưng bị Điệp Vũ cùng hai người kia cản lại.
“Công chúa, nàng hãy bình tĩnh.” - Điệp Vũ nói.
Trong khi đó Dương Thiên Phong sau khi đưa Vũ Thiên Băng lên khỏi mặt nước không ngừng lay cô tỉnh.
“Băng nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng đừng rời bỏ ta, ta sai rồi,
ta biết ta sai rồi, nàng muốn đánh muốn mắng, muốn làm gì ta cũng được, chỉ cần nàng, ta chỉ cần nàng tỉnh lại thôi. Băng nhi.” - Dương Thiên Phong nói, tay ôm Vũ Thiên Băng vào lòng, nhìn thân thể nàng ướt đẫm, lạnh ngắt, hắn xót xa.
Rồi như nghĩ ra điều gì đó, hắn đặt Cô nằm xuống, một tay bịt mũi, một tay nâng cằm cô lên, mọi người ngạc nhiên, Hoàng thượng của họ đang làm gì kia chứ? Hôn ư? Sao giờ này mà hắn còn tâm trạng làm chuyện đó chứ?
Bỏ cô ra, hắn dùng hai tay, đặt lên lồng ngực Băng và nhấn mạnh khoảng 5-6 lần gì đó. Hắn đang ép tim ngoài lòng ngực và hô hấp nhân tạo cho cô. Kỹ năng này hắn biết được vì một lần nọ, hắn cùng cô đã cứu được một cung nữ đuối nước. Cô về sau đã giải thích những thứ đó cho hắn hiểu rõ.
Nhưng đối với những con người đang đứng nhìn hắn hết hôn rồi lại làm như thế với cô. Họ không thể hiểu được. Dương Thiên Phong đang làm gì vậy? Có gì thì cũng chờ Vũ Thiên Băng tỉnh lại đi chứ, sao mà lộ liễu quá vậy?
Chưa kịp thắc mắc bao lâu thì mọi người lại ngạc nhiên ơn khi nghe tiếng động.
Khụ
Khụ...
Là tiếng ho?
Tiếng ho của Vũ Thiên Băng…
Cô đã tỉnh
“Mọi người làm gì mà tập trung ở đây nhiều vậy?”
Một câu hỏi hết sức ngây ngô phát ra từ miệng Vũ Thiên Băng, nhưng chính câu hỏi đó làm tim ai đó vui mừng nhảy. Vì lo cho an nguy của Vũ Thiên Băng, nên Ngọc Tâm mới đi huy động "Lực lượng giang hồ" hết sức khủng như vậy đến để giúp đỡ. Vũ Thiên Băng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn mọi người.
“Nàng tỉnh rồi, nàng không sao chứ?” - Dương Thiên Phong vui sướng ôm Vũ Thiên Băng vào lòng, như kiểu sợ cô bay mất vậy.
“Khụ khụ… thả... thả... ra...." - Vũ Thiên Băng ho dữ dội vì hiện tại cô không thở được.
“Hoàng huynh.” - Dương Thiên Hân kế bên liền nhắc nhở. Thấy thế Dương Thiên Phong mới buông Vũ Thiên Băng ra.
“Sao nàng lại dại dột đến thế, nàng có thể đánh ta, mắng ta, không thèm nhìn mặt ta cũng được, nhưng ta không cho phép nàng làm chuyện như vậy một lần nào khác nữa.” - Dương Thiên Phong lên tiếng vừa quan tâm, vừa tức giận.
“Sao?” - Vũ Thiên Băng ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra.
“Đúng đấy Băng muội, sao muội khờ dại vậy? Muội có biết mọi người ở đây ai cũng lo lắng cho muội không hả? Đặc biệt là Thiên Phong.” - Hiên Vỹ cũng nói về điều Vũ Thiên Băng vừa làm cho mọi người thót tim ra ngoài.
“Tỷ, tỷ không cần Tâm Tâm nữa sao? Tỷ giận Tâm Tâm sao? Tâm vừa nói vừa khóc.”
Vũ Thiên Băng chỉ biết để dấu chấm hỏi to đùng trên đầu khi thấy phản ứng của mọi người.
“Hoàng hậu, sao người lại......” - Điệp Vũ cũng lên tiếng, nhưng chưa kịp thì...
“KHOAN!!! Mọi người đang làm cái gì vậy? Mọi người nói gì ta không hiểu. Ngọc Tâm sao muội lại nói như vậy, sao ta lại không thương muội? Ta rất thương muội, ta cũng không giận muội. Mọi người nói tôi khờ dại rồi lại dại dột, vậy ý mọi người là sao?” - Vũ Thiên Băng nhăn mặt chờ câu trả lời.
“Tỷ thương muội vậy tại sao lại nhảy xuống hồ tự tử kia chứ.” - Ngọc Tâm sụt sịt nói.
“What happen? Ta đâu bị điên mà đi tự tử, ta đâu phải dạng người vì sự phản bội của người khác mà đi làm hại bản thân.”
"Phản bội" hai chữ "Phản bội" được Vũ Thiên Băng nói làm người nghe không khỏi đau xót, ai đó đã bị hai chữ "Phản bội" làm đau, đau lắm.
“Vậy sao muội lại nhảy xuống đó?” - Thần Y Độc hỏi.
“À ta...ta......ta cảm thấy nóng, muốn tắm cho mát ấy mà.” - Vũ Thiên Băng nói xong quay mặt như trốn tránh điều gì đó.
“Tỷ, không phải tỷ vừa mới tắm xong sao?” - Ngọc Tâm lên tiếng thắc mắc.
“Ta đột nhiên muốn bơi.”
Trời!!! Có phải không vậy, lý do đó cũng được nữa hả? Ờ mà mọi người tin là được.