“Y Nhân ta rất nhớ muội.” - Dương Thiên Minh ôm Mã Y Nhân vào lòng.
“Hoàng tử Thiên Minh, xin người hãy giữ khoảng cách, dù gì giờ đây tôi cũng là hoàng hậu của nước Tô.” - Mã Y Nhân nói, tay đẩy Dương Thiên Minh ra, lạnh nhạt với hắn.
“Nàng...là... hoàng hậu nước Tô?”
“Đúng vậy vì thế xin ngài giữ khoảng cách cho nếu không muốn hai nước có xung đột.”
Người con gái đứng trước mặt Dương Thiên Minh đây sao lại mạnh mẽ đến thế? Mạnh đến mức hắn không biết có phải đó là người mình yêu không nữa.
“Giữ khoảng cách ư? Nàng thật sự đã quên ta?”
“Ta chưa bao giờ nhớ, nên không thể gọi là quên.”
“Chưa bao giờ nhớ?” - “Đúng.”
“Y Nhân nàng bị sao vậy, ta là Minh ca của nàng đây.” - Dương Thiên Minh giữ mạnh đôi vai của Mã Y Nhân khiến cô đau đến nỗi phải hét lên...
“Nhà ta, ta là con một, ta chưa từng có ca ca. Ta nhắc lại một lần nữa, xin hãy giữ khoảng cách với ta, và còn nữa, xin ngài đừng nhắc đến quá khứ đó nữa, ngài nên sống thật đừng nên mãi chìm đắm trong quá khứ.”
Mã Y Nhân nói, từng lời, từng lời của nàng như mũi kim đâm vào tim hắn. Từ xa có một đứa bé trai bụ bẫm đáng yêu khoảng hai tuổi chạy lại miệng la to..
“Mẫu hậu.” - Tiếng gọi làm Dương Thiên Minh
bất ngờ.
“Đây là?”
“Là hài tử của ta. Ta không còn gì để nói với người nữa, ta thấy trong người không được khỏe, ta xin đi trước cáo từ.” - Nói rồi Mã Y Nhân bồng đứa trẻ đi.
“Hahaha..... Nàng quên ta? Nàng có hài tử? Xin ta giữ khoảng cách với nàng sao? hahahaha…”
Dương Thiên Minh cười to rồi chạy đi như một người điên, vừa chạy vừa không ngừng hét to ba chữ Mã Y Nhân. Từ xa xa, có người mỉm cười, nụ cười đầy chua xót, đầy cảm thông, nhưng cũng đầy hạnh phúc.
Hắn đã có thể thoát ra.
Từ ngày gặp Mã Y Nhân, Dương Thiên Minh lúc nào cũng thẫn thờ như người mất hồn, trên tay hắn luôn có một bình rượu.
Trông hắn không khác huynh đệ song sinh Dương Thiên Phong lúc chờ đợi sự tha thứ từ Vũ Thiên Băng bên Tích Cung là mấy. Có lẽ đây là điểm đầu tiên cho thấy hai anh em nhà có nét giống anh em sinh đôi. Hiện tại Thiên Minh đang ở vườn Uyển Anh, là vườn hoa trong Uy Ninh cung. Vì quá say nên hắn cũng không biết mình đã đi đâu về đâu, chỉ thấy đầu quay quay, chân tay bủn rủn và.…..