Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 71 - Mang Theo Hồi Ức Vạn Vạn Năm Yêu Người


trước sau

“Á....sao mình lại ở đây?

Tích Cung? Dương Thần Quốc?

Mình... không được đây chỉ là giấc mơ, chỉ là giấc mơ, chỉ cần có người gọi mình thì mình sẽ thoát khỏi giấc mơ này, đúng vậy, đúng vậy.

Nhưng giờ thì mình phải làm gì?”

Vũ Thiên Băng hoang mang khi thấy mình đang ở trong Tích cung của Dương Thần quốc. Bản thân biết rằng đây là một giấc mơ nhưng cô không tài nào thoát ra được.

“Nếu 7 ngày ở ngoài là 7 tháng trong mộng, vậy giờ cũng đã hơn nửa năm rồi, không biết anh ta giờ ra sao rồi? Thôi kệ dù gì mình cũng đã đến đây, đi xem thế nào đã.”

Vũ Thiên Băng nghĩ rồi bước chân rời khỏi Tích cung, sao mà hoàng cung khác quá, chỉ có mỗi vườn Thảo Anh của cô là vẫn bình thường, không có gì thay đổi, đang đi thì bỗng.

“Tên kia đứng lại.” - Vũ Thiên Băng giật mình, mình bị phát hiện rồi ư?

Từ xa một tên thái giám tiến gần đến cô, cô quay lưng lại với tên đó. Chết chắc, lần này cô chết chắc.

Bỗng tên đó chạy lao tới Vũ Thiên Băng.

“KHOAN!!!”

Vũ Thiên Băng hét to nhưng không được, tên đó vẫn không ngừng chạy tới chỗ cô và.... và xuyên qua người cô. Cô dùng chân đá tên đó, nhưng không được.

“What? hắn đi xuyên qua mình?” - Vũ Thiên Băng đang nghĩ thì một âm thanh khác khiến Cô phải quay lại.

“Tại sao ngươi lại bỏ ta, ngươi hết thương ta sao?”

Tên thái giám đó nói chuyện với một tên thái giám khác. - “Ta đâu có đâu.”

“Còn nói, ngươi còn nói.” - Thế là Vũ Thiên Băng được phen nổi da gà với hai tên "bán xà bông".

“Ha ha vậy mình là người vô hình, không ai thấy mình, vậy mình đi tự do, khỏi trốn tránh hi hi.”

Nghĩ rồi cười, cô đi loanh quanh trong hoàng cung một cách mạnh dạn mà không hề sợ hãi.



Kỳ Thiên cung

Tới Kỳ Thiên, Vũ Thiên Băng đứng khựng lại phân vân không biết có nên vào đó hay không. Đang lúc phân vân thì nhìn thấy từ xa hình bóng thân quen của Ngọc Tâm, Thiên Minh, Thiên Hân, Điệp Vũ chạy đến, chạy như bị ma đuổi vào Kỳ Thiên, chạy xuyên luôn qua người Vũ Thiên Băng.

Hình như cả họ cũng không hề thấy Vũ Thiên Băng, Hoàng hậu Vũ Thiên Băng ngày nào của họ đang đứng trước mặt họ. Thấy có gì đó khó hiểu, và tự nhiên tim đập nhanh. Vũ Thiên Băng quyết định chạy theo vào.

Vào bên trong, Cô thấy mọi người đều bu kín cả phòng của Dương Thiên Phong, cả Hiên Vỹ và Thần Y Độc cũng đã đến đây từ trước. Vì quá đông, nên Cô không thể xem thấy bên trong có gì, chỉ có thể đứng ngoài nghe.

“Y Độc huynh Hoàng thượng sao rồi?” - Vương gia Dương Thiên Minh lên tiếng.

“Tôi e, đệ ấy không qua khỏi, bệnh bên ngoài thì không nặng, nhưng vết thương trong tâm hồn đệ ấy thì.. đến thần tiên cũng phải bó tay.” - Giọng nói buồn rầu cất lên. Khi nghe những lời Thần Y Độc nói, tai Vũ Thiên Băng như ù đi, tim co thắt mạnh, mắt mờ mờ, ảo ảo.

“Thiên Minh.” - Giọng nói quen thuộc của ai đó cất lên. Nghe tên mình, Dương Thiên Minh tiến lên.

“Sau này đệ sẽ là thay ta chăm sóc Dương Thần quốc được chứ?

Ta biết ta như thế nào. Đệ phải chăm sóc cho Ngọc Tâm thật tốt đừng phụ lòng mong mỏi của ta, đặc biệt là "hoàng tỷ" của đệ.

Điệp Vũ, đệ cũng phải vậy, thay ta chăm sóc tốt cho Thiên Hân và còn giúp ta phò tá Vương gia lên ngôi.

Thiên Hân muội giờ cũng là mẹ rồi đừng suốt ngày ngang bướng, nghịch ngợm nữa đừng để Điệp Vũ lo lắng nhiều vì cậu ấy còn trọng trách trên vai.

Khi ta đi mọi người không được khóc nghe chưa?”

Dừng một chút, khó khăn hít thở, Dương Thiên Phong nói
tiếp.

“Ngọc Tâm, Thiên Hân, ta biết hai muội rất nhớ hoàng hậu, chính ta cũng rất nhớ nàng. Có lẽ giờ đây là lúc ta gặp lại nàng, ta đến gặp nàng trước và hứa sẽ chăm sóc nàng thật tốt mọi người đừng lo nữa nhé.”

Nhìn đám người trước mặt, hắn nhẹ chớp mắt thở hắt

“Chúng ái khanh, các người phải cùng Dương Thiên Minh xây dựng một Dương Thần quốc vững mạnh đừng phụ kì vọng của ta.”

Nói đoạn, Dương Thiên Phong ngước lên trần, hai dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống. Mi tâm khẽ nhăn lại thì thầm.



“Băng nhi, rất nhanh, rất nhanh thôi, ta sẽ đến với nàng, nàng đừng tưởng như vậy là thoát khỏi ta, để khi ta tìm được nàng, nàng sẽ biết tay ta. Ta nhớ nàng, Vũ Thiên Băng, ta cũng sẽ như nàng “Mang theo hồi ức vạn vạn năm yêu nàng”.”

Câu nói vừa dứt thì hàng loạt tiếng kêu khóc vang lên.

Một vị công công đi ra giữa cửa hét to.

“Hoàng thượng Băng Hà.”

Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai của Vũ Thiên Băng.

Từng câu từng chữ từ lúc Thần Y Độc nói, đến khi vị công công kia ra thông báo.

Nghe tất, Cô nghe được tất.

Đau, đau lắm, giọt nước mắt của cô bắt đầu rơi, nhưng không một ai biết đến.

Lấy hết sức mình chạy đến bên giường xuyên qua bao nhiêu lớp người cô chỉ mong được gặp Dương Thiên Phong lần cuối.

Nhưng không kịp nữa, Dương Thiên Minh đã che khăn lại.

Lần gặp cuối cùng cô cũng không được nhìn hắn. Thật trớ trêu. Cô lại không thể vén tấm khăn kia lê để nhìn hắn, hôn hắn lần cuối, có lẽ đây là định mệnh chăng?

Định mệnh mang Cô đến Dương Thần quốc lần hai nhưng lại để Cô gặp hắn trong tình cảnh trớ trêu này.

Hay đây chính là sự trừng phạt mà cô đáng có khi quyết tâm phụ hắn, bỏ rơi hắn lúc hắn cần cô nhất?

Cô đau đớn chỉ biết đứng bên mép giường khóc thầm.

“Tỷ, tỷ chắc cũng đã thấy, hoàng thượng yêu tỷ rất nhiều, từ ngày tỷ đi, hoàng thượng không phút giây nào mà không nhớ đến tỷ, người lúc nào cũng như kẻ mất hồn. Không phải, phải nói là hồn của hoàng thượng theo tỷ lâu rồi. Nay hai người chắc đã được gặp nhau, ở Dương Thần quốc hai người đã không được hạnh phúc thì lên trời, nhất định hai người phải hạnh phúc. Tỷ à muội sẽ luôn cầu nguyện cho hai người. Muội nhớ hai người.”

Trương Ngọc Uyển Tâm khóc, mắt đỏ hoe.

Vũ Thiên Băng thấy, Vũ Thiên Băng biết nhưng lại không thể làm gì, rồi chợt có tiếng hát, tiếng hát vừa cất lên cũng là lúc hình ảnh trước mắt cô dần mờ nhạt, đầu tiên là các vị đại thần, rồi tới Thiên Minh, Thầy Y Độc, Điệp Vũ. Tiếp đến là hình ảnh của Ngọc Tâm và Thiên Hân, sau cùng là người cô yêu nằm đó Dương Thiên Phong.

Tất cả dần dần mờ ảo rồi biến mất vĩnh viễn...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện