Hôm nay là chủ nhật, lũ bạn ngũ quỷ của Vũ Thiên Băng một tuần qua không đến thăm cô được vì bọn này đều mắc công chuyện, hôm nay tụi nó nói với cô rằng phải party mới được, nên Vũ Thiên Băng đã chuẩn bị từ sớm.
“Lâu rồi không gặp bọn nó, không biết bọn nó như thế nào nhờ nhớ lũ đấy quá.” - Đang nghĩ thì tiếng gọi muốn thủng màng nhĩ của ai đó đến.
“Vũ Thiên Băng, ở đâu chui ra đây.”
“Có em. Hì hì.” - Tiếng gọi của Trịnh từ Hy nghe sao êm tai quá, Vũ Thiên Băng nhìn chị mình cười xuề xòa.
“Cái tật mãi không bỏ được, bọn nó nói mày mấy giờ???” - Khoanh tay trước ngực, mắt thì hung tợn hỏi Vũ Thiên Băng
“7h”
“Giờ mấy giờ???”
“7h15'. Á trễ rồi sao? Đi đi nhanh thôi chị.” - Vũ Thiên Băng nói rồi yên vị trên xe, Trịnh Từ Hy thấy vậy cũng leo lên xe cầm lái. Vừa chạy cô vừa dọa "Lát bọn nó cạo đầu mày tao không can."
Hôm nay Vũ Thiên Băng mặc chiếc áo thun cánh dơi màu trắng với chiếc quần jean xám, chân đi dép lào đen. Còn Trịnh Từ Hy phong cách cũ-đồ bộ, Từ Hy mặc bộ đồ bộ màu đỏ, cái quần như quần thể thao, còn cái áo như áo ba lỗ, chân đi dép lào đỏ.
Quên không nói, phong cách mặc đồ của hai chị em này hơi khác lạ, Từ Hy thì thích mặc đồ bộ đi chơi vì thoải mái, còn Vũ Thiên Băng mặc gì cũng được, nhưng có cái không đổi được, đó là dép lào. Câu nói bất hủ của Vũ Thiên Băng là "Cho tiền cũng không đi guốc cao, cuộc đời chỉ trung thành với dép lào." Sở dĩ cô nói vậy, vì cô sợ giày dép khác ngoài dép lào, nói cũng phải kể có lần thử đi guốc cao, mém nữa là được cạp đất, vẫn là đi dép lào thoải mái hơn.
HD Coffee 7h30'
“Hy à, có đúng là bọn nó hẹn hai đứa mình ở đây không vậy? Sao em thấy chẳng có ma nào cả. Vắng tanh như chùa bà đanh.” - Xuống xe, cô nhìn nhìn ngó ngó mọi thứ xung quanh rồi khều khều vai chị.
“Đúng mà, chắc tại tụi nó đợi lâu nên đi về rồi. Cứ vào trước đi rồi gọi hỏi bọn nó sau.” - Trịnh Từ Hy cất xe xong kéo cô vô trong
Quán hôm nay vắng khách lạ thường, bình thường đây là quán coffee rất đông khách vì giá cả vừa phải và lại ngon, luôn cập nhật những thứ đồ uống mới nhất. Từ Hy và Thiên Băng bước vào trong, vẫn rất yên lặng. Bỗng đèn vụt tắt, cả Thiên Băng và Từ Hy đều quay lại nhìn nhau, tay nắm chặt tay.
“Chị hay mình về đi, chắc không phải là ở đây đâu, sao hôm nay nó lại âm u thế không biết.” - Vũ Thiên Băng cảnh giác xung quanh nói.
“Không sao cứ đi thẳng vào trong tìm đèn bật lên xem.” - Trịnh Từ Hy nói xong đẩy Thiên Băng vào trong rồi biến mất.
“Hy, Hy.” - Vũ Thiên Băng gọi nhưng lại không nghe tiếng trả lời của Từ Hy. Đành nghe lời chị bước thẳng vào trong.
“An Thy? Cao Đình? Hoàng Nhi? Từ Hy? Mọi người đang ở đâu? Đừng đùa như vậy tao biết bọn mày đang đùa tao mà. Không vui đâu.” - Vừa đi cô vừa nói nhằm tạo ra tiếng động khích lệ bản thân.
Vũ Thiên Băng lê đôi chân của mình vào sâu trong quán. Bỗng "Bụp" một tiếng đèn bật sáng, một dàn bong bóng 7 màu hiện ra trước mắt, treo đầy hai bên tường.
Rồi "Bụp" tiếng thứ hai 4 quả bong bóng trên đầu chỗ Thiên Băng đứng cùng nhau bể một lúc, bên trong kim tuyến bay ra khắp nơi.
Bên trong một thiếu nữ 18 tuổi, vận một chiếc quần jean ngắn ngang đùi qua, màu trắng mặc cái áo lưới màu tím hở một bên vai vô cùng gợi cảm bước ra, trên tay cô cần một chiếc bánh kem với dòng chữ "Chó Gấu đã về" và hình một con gấu con vô cùng đáng yêu trên chiếc bánh kem nữa, cô gái đó chính là An Thy người sở hữu giọng hát được mọi người đặt cho biệt hiệu là "Tiến sĩ gây say" giọng hát nội lực không cần uống bia mà khiến người khác phải say theo, nhưng lúc cô buồn thì phải đổi thành "Tiến sĩ gây mê" vì lúc này nghe cô hát chắc chắn say giấc mộng ngàn thu.
Rồi xuất hiện sau đó là một cô gái chân đi doctor, mặc quần thun lửng màu đen, áo thun ba lỗ ôm màu trắng. Chắc các bạn còn nhớ cô nàng với tuyệt chiêu "Dép lào" chứ ạ. Vâng đó chính là Cao Đình, cô nàng sở hữu một kho báu giày dép, và món ưa thích của cô cũng giống Thiên Băng đó là dép lào.
Từ ngoài đi vào, một cô gái mặc chiếc váy màu xanh dương ôm eo, xòe phần dưới và chân đi đôi guốc cao 9,5cm, tay cô cầm một chiếc Iphone 6s. Đó chính là Hoàng Nhi, cô nàng có tuyệt chiêu "Guốc cao".
“Bọn mày.... làm gì thế?” Vũ Thiên Băng ấp úng khi thấy sự xuất hiện của "Ngũ quỷ""
“Tạo cho mày sự bất ngờ đấy con "chó gấu".” - Hoàng Nhi nói, từ phía sau đi lên khoác vai Thiên Băng.
“Tại mày mà bọn tao cả tuần nay phải đi làm thêm kiếm tiền bao cả cái quán này đấy.” - Cao Đình lên tiếng kể lể rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Bọn tao chờ muốn dài cả cổ giờ mới chịu tới là sao?” - An Thy đặt bánh kem lên bàn, rồi đi lại chỗ Thiên Băng. Thiên Băng không nói gì, cô chỉ đứng ngơ ra đó, mặt cô đỏ, mắt cô đỏ.
Kì lạ nãy đâu đánh má hồng, kẻ mắt đâu mà sao lại đỏ hết lên thế này?
Cô khóc, cô xúc động, vì sao ư?
Vì cô có những người bạn thật sự trên cả tuyệt vời.
“Con điên kia lại lên cơn à, sao tự nhiên lại khóc?” - An Thy vừa chỉ cô vừa nói.
“Tao....cám ơn tụi bay nhiều, tụi bay thật tốt với tao.” - Thiên Băng giọng run run nhìn mọi người.
“Con hâm, mày bạn tao không tốt
với mày tụi tao tốt với ai?” - Hoàng Nhi nói rồi đưa khăn giấy cho Thiên Băng lau nước mắt.
“Chùi mặt đi, hôm nay ngày vui mà mày khóc lóc mất cả vui.” - Rồi ba người cùng lại chỗ Cao Đình ngồi xuống. Yên vị rồi thì Thiên Băng ngó quanh
“Lạ quá, hình như tao thấy thiếu thiếu cái gì thì phải?”
“Thiếu gì? Tao thấy thiếu gì đâu? Bệnh mày chưa hết à?” - An Thy nhìn theo chọc Thiên Băng.
“Rõ ràng là có mà. Tao thấy hình như.........” - Thiên Băng nhăn mặt khẳng định
“Là thiếu chị mày đây này.” - Trịnh Từ Hy lên tiếng rồi cầm một cái menu bước ra.
“Nãy giờ Hy đi đâu?”
“Đi chuẩn bị phục vụ mày đấy. Thôi nào, hôm nay đích thân Trịnh Từ Hy tao sẽ làm phục vụ cho tụi bay, nhân ngày con Gấu con trở về. Nào uống gì ăn gì kêu đi.” - Trịnh Từ Hy trận trọng tuyên bố rồi đưa "mé nù" ra.
“Ừm cho tao một trà đào bỏ táo.” - Cao Đình nói trước.
“Tao thì trà táo bỏ đào.” - Tiếp là Hoàng Nhi, quên không nói cô nàng Hoàng Nhi và Cao Đình này có những sở thích trái chiều nhau, và được nhóm gọi là "Cặp đôi hoàn cảnh" vì hoàn cảnh của hai đứa cũng luôn luôn trái chiều.
“Tao một capuchino, cho nhiều sữa một chút.” - An thy không cần nhìn “mé nù” nói luôn.
“Còn mày, Thiên Băng uống gì?” - Từ Hy nhìn cô chờ đợi.
“Em hả? Ừm..........y như cũ đi”
(Lần đầu tiên tới quán HD Coffee này là cả năm người đều uống dâu dằm đá bào sữa, mỗi lần đến đây họ đều uống như vậy, nên riết rồi quen, chỉ cần nói "Y như cũ" là mọi người đều biết.)
“Rồi xin chờ 15p, à mà có ăn gì không?” - Định đi nhưng nhớ ra mọi người chưa gọi món nên Từ Hy quay lại
“Lát gọi sau.” - An Thy lên tiếng.
15p sau
“Á có nước uống rồi, ngon quá.” - Hoàng Nhi vui mừng đón nhận ly nước.
“Đúng, đúng vậy, lâu rồi tao không tới đây, nhớ quán này quá đi, rồi lại nhớ món "y như cũ" của tao nữa.” - Vũ Thiên Băng cũng chen vào.
“Tao nhớ không lầm tháng trước mình mới đi rồi mà, lâu đâu mà lâu.” - Cao Đình đặt ly nước xuống nhìn ngó Thiên Băng với ánh mắt lạ lẫm.
“À.....hi hi... thì 1 tháng là 4 tuần, 4 tuần gồm 30 ngày, trong 30 ngày có 720 giờ, 43200 phút và 2592000 giây, vậy cũng là lâu rồi. hi hi” - Nói rồi cô khẽ thở nhẹ “Mình sao vậy, mình lại nhớ đến chuyện đó. Không được phải quên đi.”
“Không bao giờ cãi lại con này.” - Từ Hy bỉu môi nói.
“Ê mà cả tuần bọn may không tới thăm tao là do đi làm sao? Bọn mày thật tốt, ê mà bọn mày bao cả quán luôn hả?” - Uống một ngụm sinh tố, Thiên Băng hỏi.
“Ừ vậy đó. Mày yên tâm, tiền trả hôm nay bọn tao sẽ ghi nợ cho mày, mai mốt mày đi làm có tiền trả bọn tao sau, rồi còn cái quán này hả? Uống mau rồi trả quán cho người ta, tao mượn anh Kiệt chỉ được 2 tiếng thôi, tiền mượn quán free nha, anh Kiệt nói là món quà tặng con Băng vì nó thoát khỏi tử thần. Hi hi.” - Hoàng Nhi liếc cả đám nói rồi cười to.
Nghe thế Vũ Thiên Băng liền trưng ra bộ mặt ỉu xìu xuống
“Tao biết mà, bọn mày chẳng tốt lành gì. Nhưng cũng cám ơn vì hôm nay, yên tâm có tiền tao sẽ trả, nếu không có xù luôn chắc cũng không sao nhỉ?”
“Mày dám???” - Cả bọn đồng thanh đồng lòng hướng ánh mắt sắc nhọn về cô. Cô nhìn mọi người cười xòa
“Dạ em nào dám.”
"Ngũ quỷ" là thế đấy, chửi nhau, có lúc lại đánh nhau, nhưng lúc nào cũng có nhau.
"Ngũ quỹ" mà đi với nhau thì chẳng thể nhầm lẫn được. Thiên Băng cùng Hoàng Nhi 3m bẻ đôi, nhưng tướng Thiên Băng thì thon hơn nhiều, và đặc biệt ở hai cô gái này dễ nhận biết là Thiên Băng không bao giờ cầm điện thoại, còn Hoàng Nhi luôn có một chiếc điện thoại trong tay.
Trịnh Từ Hy là người có thân hình vừa nhất trong đám, không cao cũng không lùn, tướng mi nhon vô cùng. Đến Cao Đình và An Thy, hai người này ráp lại với nhau là như số 10, Cao đình và An Thy cao bằng nhau trong đám là 1m67, chỉ có cái là Cao Đình vừa người như Từ Hy còn An Thy hơi béo một chút. Cả năm người đi với nhau, như một thể hoàn chỉnh bù đắp cho nhau. Các Style ăn mặc cũng có thể nói lên điều đó, người thì mặc váy, người quần đùi, dài chút là quần lửng rồi đến quần dài, song đến đồ bộ.......
Khi no say cùng nhau xong, "Ngũ quỷ" lại tạm thời chia tay để chuẩn bị cho cuộc sống hằng ngày, người thì đi học, kẻ thì đi làm. Và họ hẹn nhau cứ 1 tuần họp nhau một lần.
“Đúng là hôm nay rất vui, bọn nó vẫn vậy vẫn không thay đổi, mình phải đánh một giấc mới được, mình phải quên đi những chuyện đã sảy ra không thật với mình, và sống với thực tại, không được mơ mộng nữa.”
Hít một hơi sâu Vũ Thiên Băng đặt mình xuống cài báo thức ở điện thoại và chìm vào giấc ngủ...