“Chào!!! Lát gặp mấy bạn.” - Bạn nam đỡ Từ Hy có vẻ hòa đồng dễ gần hơn bạn nam đi trước. Rồi hai chị em đóng thang máy, đi xuống sân trường. Cầm ghế lên ngồi đầu hàng, Vũ Thiên Băng đi như người mất hồn.
“Gấu mày bị sao vậy? Ốm à?” - Trịnh Từ Hy hỏi khi thấy khuôn mặt Vũ Thiên Băng khác lạ.
“Em không sao” - Nhẹ nhàng cười, cô nói rồi tự nghĩ "Chắc mình nhìn nhầm, ui trời cái đầu của mình dạo này...haiz...".
Vũ Thiên Băng tự gõ đầu một cái rõ đau.
Rồi tất cả học sinh cũng đến đông đủ cả, lúc này lại không thấy Vũ Thiên Băng đâu nữa.
Buổi lễ chào cờ bắt đầu là bài quốc ca, hát xong mọi người cùng có một phút mặc niệm và ngồi xuống nghe tổng kết của tuần trước. Mọi người đều mệt mỏi, mắt mở không ra khi nghe cô hiệu phó tuyên dương thì ít mà phê bình thì nhiều...
Cuối cùng buổi lễ cũng xong.
“Tuần tới, các em phải khắc phục những vi phạm của tuần này cho tôi, nếu tuần sau còn những lỗi vi phạm như vậy, tôi buộc lòng mời phụ huynh các em. Buổi lễ chào cờ đến đây là kết thúc, trước khi cho các em về lớp, chúng ta cùng nhau thưởng thức một chút xíu văn nghệ.”
Nghe đến đây mắt ai cũng sáng lên, gì chứ văn nghệ mà ai không thích, trường này có rất nhiều nhân tài hát hay nha.
“Đầu tiên là tiết mục Beatbox của bạn Hưng Thịnh lớp 12 Lý - Hoá.”
Màn giới thiệu xong là ở dưới vỗ tay nườm nượp, tiết mục kết thúc khá thành công trong sự chờ mong của mọi người.
“Hôm nay chúng ta chỉ có hai tiết mục thôi, và sau đây là một tiết mục của một bạn nữ lớp 12 Lý-Anh, bạn này là nạn nhân của một vụ đuối nước, nhưng may mắn thoát chết, nay lại trở về trường chúng ta. Bạn nữ này sẽ hát tặng chúng ta một bài hát nói về tình yêu, bài hát này hiện đang hot, đó là bài Anh Ở Đâu? Mọi người cùng nhau lắng nghe.”
Giọng MC Hữu Phúc một thành viên lớp 12 Văn - Anh vừa kết thúc, cả khối 12 cùng nhau đưa mắt về khán đài, người đó vẫn chưa xuất hiện, rồi một giọng nói cất lên...
“Tôi có một người chị, chị ấy không hề tin vào tình yêu vì đã từng bị tổn thương. Dù ai nói gì chị ấy vẫn không nghe. Rồi một ngày chị ấy gặp tôi và kể với tôi một giấc mơ dài của chị ấy….
Trong mơ, chị đã yêu một người, tình cảm của họ rất sâu đậm. Người đó cũng rất yêu chị. Nhưng rồi chị cũng nhận ra đây chỉ là mơ nên dù rất yêu nhưng chị vẫn phải cố thoát khỏi giấc mơ đó để quay về cuộc sống hiện thực….
Rồi đến một ngày, chị lại nằm mơ thấy bản thân ở nơi cũ trong giấc mơ trước. Chị chạy thật nhanh đi tìm lại người chị yêu, chỉ mong được 1 lần gặp gỡ, vì quá nhớ. Nhưng cuối cùng cũng không kịp. Người đó đã chết, chết trong chính giấc mơ của chị, chết như cái cách mà chị cố tình thức dậy khỏi mộng cảnh.
Chị mang nhiều tiếc nuối, rất mong có thể được gặp lại người đó, nhưng mơ vẫn chỉ là mơ. Làm sao chúng ta có thể mơ tận 3 lần 1 giấc mơ đúng không nào?
Tôi rất cảm động với giấc mơ của chị ấy, nên hôm nay nhân ngày tôi từ cửa thần chết trở về, tôi muốn hát tặng chị một bài hát...."
Lúc này tiếng nhạc bắt đầu vang lên giọng hát cũng từ từ len lỏi theo từng điệu nhạc.
“Người về bên ấy, có nhớ một người bên này.
Niềm vui bên anh, còn bên em là giọt nước mắt.
Em tiếc nuối những ngày qua, tiếc cho yêu thương ngày qua. Đành xót xa nhìn anh quay bước ra đi...
Là ngày xưa đó, em giữ cho anh nhé người.
Dù mai chia xa, hãy để em bên anh lần cuối.
Cho em được nắm đôi tay, cho em ôm lấy đôi vai.... Rồi sớm mai, bình minh mang anh xa em..."
Giọng hát thật nhẹ nhàng, êm ái uyển chuyển làm sao, mọi người đều im lặng để thưởng thức bài hát, chứ không ồn ào náo nhiệt như phần đọc beatbox trước.
Phòng hiệu trưởng.
“Chào hai nhóc, rất vui vì đã đến với trường của chúng tôi, hân hạnh, mời ngồi.” - Tiếng của thầy hiệu trưởng vang lên cùng với động tác đưa tay mời ngồi.
“Lâu rồi không gặp, bác vẫn như xưa chẳng gì thay đổi, chỉ có cái là tóc ít hơn trước thôi.” - Cậu học sinh nói xong ngồi xuống ghế ngả người lại phía sau.
“Vĩnh Đăng, cháu cũng vậy, chỉ có cái càng ngày càng đẹp trai.” - Hiệu trưởng cười nói, ông già này nổi tiếng nghiêm khắc làm cho ông ấy cười được chắc cũng là người có tầm cỡ.
“Chúng cháu học lớp 12 Lý-Anh phải không bác?” - Cậu học sinh còn lại lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy lớp của cháu và Vĩnh Đăng nằm ở lầu ba, đi thang máy ra rẽ trái hai lớp là tới. Giờ thì hai đứa xuống sân trường cùng chào cờ với lớp đi, thấy chỗ nào có đứa nào ngồi mà bảng tên có số 12C.3 thì cứ chui vô mà
ngồi. Vậy nhé giờ bác phải đi họp rồi. Tự xuống đó ha.”
Vậy là ông thầy hiệu trưởng bỏ mặt hai đứa trẻ bơ vơ tội nghiệp giữa "Dòng đời xô đẩy".
Cảm thấy có gì đó không ổn nên hai chàng trai quyết định đi nhanh xuống dưới sân trường. Thường chào cờ thì lúc cuối sẽ rất ồn ào, nhưng sao chỉ còn 5p mà dưới sân trường lại im lặng đến vậy. Bỗng Vĩnh Đăng lên tiếng.
“Ê mày có nghe thấy gì không? Là tiếng hát đấy, nghe sao mà bi ai quá nhờ, không biết em nào mà hát hay đến thế, tao phải đi xem mới được.” - Nói rồi Vĩnh Đăng đi trước, bỏ mặt cậu bạn phía sau lủi thủi đi một mình.
Về phía sân trường, hát đến đây thì mới thấy một hình bóng nhỏ nhắn xuất hiện, khi vừa thấy người này đi ra, cả lớp 12 Lý-Anh đứng hình.
“Là con Băng mà, sao nay nó lạ vậy, còn hát nữa mới ghê”
“Đúng là nó, ê nãy thằng kia có nói đến đuối nước thoát chết, vậy mà ta không nghĩ ra, chính con Thiên Băng. Tao ngu thật.”
“Mày là ngu từ xưa đến giờ rồi chứ không phải bây giờ.”
“Bla.... bla....”
Cả lớp 12 Lý-Anh bàn tán xôn xao, rồi lại trở lại im lặng khi nghe Vũ Thiên Băng hát đoạn tiếp theo
“Đành thôi quên nhé, tiếng yêu đã trao hôm nào
Tình thôi xa nhé, giấc mơ khi ta có nhau.
Giấc mơ nào khi, tay còn nắm tay.
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay. Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay....
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi...
Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ em đã đánh rơi...
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau... Giấc mơ còn đây mà người ở đâu...
Tìm kiếm mãi một giấc mơ...anh ở đâu???”
Nhạc bỗng dừng ngay lúc Vũ Thiên Băng vừa hát dứt câu, cả sân trường im lặng im đến nỗi có thể nghe thấy tiếng muỗi kêu. Rồi bỗng một tiếng ghi ta vang lên, Vũ Thiên Băng nhìn xuống dưới lớp mình, thì ra là anh chàng Vương Khải, tay chơi ghi ta suất sắc của lớp đàn cho cô hát.
Nhìn quanh sân trường, bỗng mắt cô dừng lại nơi cây bàng, nơi đó có người đang đứng nhìn cô, ánh mắt thật thân quen, nhưng cảm giác lại rất xa lạ.
“Quên nhé?
Quên hết tiếng yêu hôm nào.
Xa nhé?
Giấc mơ khi ta có nhau.
Giấc mơ nào khi, tay còn nắm tay.
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay. Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay....
Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi...
Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ anh đã đánh rơi...
Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau...
Giấc mơ còn đây mà người ở đâu... Tìm kiếm mãi một giấc mơ...anh ở đâu?
TÌM KIẾM MÃI MỘT GIẤC MƠ. ANH…. Ở….. ĐÂU??”
Tiếng ghi ta đi với giọng hát của Vũ Thiên Băng thật là hoàn hảo. Hai dòng nước mắt của Vũ Thiên Băng đã rơi, và dưới kia, cũng có nhiều người đã khóc, khóc thương cho câu chuyện và lời bài hát của Cô, cả cô hiệu phó cũng có chút thút thít.
Tiếng vỗ tay vang lên, đầu tiên là phát ra do một nam sinh đứng dưới gốc cây bàng cách đó không xa, mọi người quay lại nhìn nam sinh đó, rồi từ hướng khác đi lại có một nam sinh khác vừa tiến tới chỗ Thiên Băng vừa vỗ tay, cả khối 12 nhìn nhau rồi đồng loạt đứng lên vỗ tay chúc mừng vì bài hát thành công của Cô.
Tiếng MC vang lên lần nữa.
“Vâng giọng hát tuyệt vời chúng ta vừa nghe đó là giọng hát của bạn Vũ Thiên Băng lớp 12c.3 Lý-Anh trình bày, chúng ta hãy cho bạn ấy thêm một tràn pháo tay nào.”
Giọng bạn MC vừa dứt, ở dưới đồng loạt vỗ tay to hơn, tiếng chuông chuyển tiết vừa reo lên thì cả 34 mạng trong lớp 12 Lý-Anh chạy lên hỏi han Vũ Thiên Băng, và chúc mừng cô. Họ cười nói vui vẻ và cùng nhau lên lớp.
Phần Vũ Thiên Băng chân bước đi, nhưng đầu thì ngoảnh lại phía gốc cây bàng, nhưng chẳng có ai ở đó cả.
“Có thật là anh hay chỉ là một sự trùng hợp?” - Vũ Thiên Băng nhíu mày nghĩ.