Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 74 - Hành Động Trong Vô Thức


trước sau

Lớp 12 Lý-Anh

“Ê, lúc nãy có thật là giọng của mày không vậy, thường ngày theo bao biết giọng hát của mày không khác vịt rống là mấy.” - Một đứa trong lớp nhìn Vũ Thiên Băng nói.

“Mày ngu, vịt làm gì rống chỉ có bò rống thôi.” - Một đứa khác đứng gần đập đầu con nhỏ vừa nói.

“À..... mà tao công nhận mày nghỉ học xong vô khác hẳn luôn, cái gì mà dám hát này, rồi cắt tóc ngắn, mà nói chứ nhìn mặt mày hợp với kiểu này đấy.”

“Bla... bla...”

Lớp học 12 Lý-Anh bây giờ không khác gì một cái chợ, rất ồn ào, náo nhiệt. Vũ Thiên Băng chỉ biết ngồi cười khổ và trả lời những câu hỏi của đám nhoi nhoi này.

“Ê CÓ THÔNG BÁO, CÓ THÔNG BÁO.”

Một học sinh nam chạy vào lớp, đưa đầu ra ngoài cửa ngó ngang, ngó dọc rồi đóng cửa cái ầm, bắt đầu lên giọng, nhưng dường như lời nói của cậu vô hiệu với lũ này.

“CÓ TIN MỚI.”

Vẫn không tác dụng. Cậu học sinh đành bất lực, và rồi một tiếng động lạ.

RẦM......

Tất cả mọi thứ cả người và vật đều im lặng, mọi người nhìn lên bục giảng, rồi ngó qua bàn giáo viên...

“Tất cả trật tự nghe Hạo Nam đọc thông báo mới kìa, ai mà ồn ào trong lúc Hạo Nam đang đọc, thì sẽ như cái cây này....”

Vèo…

Bặc…

Một thân hình nhỏ bé đang đứng trên bàn giáo viên, tay cầm cục phấn phi thẳng ra chậu cây nhỏ được treo trên cửa sổ và chiếc lá trong chậu cây đứt làm đôi rơi xuống đất. Tất cả mọi người trong lớp đều há hốc mồm nhìn, thân hình nhỏ bé đó.

Chính là Vũ Thiên Băng, người có thể nói là chết đi sống lại.

Vũ Thiên Băng đang ngồi nghe chuyện thì thấy Hạo Nam đi vào.

Hạo Nam là người nắm giữ tin tức trong trường, được lớp gọi là cây tin tức, chỉ cần chỗ nào có chuyện thì sẽ có mặt cậu ta, và chỉ vài phút sau đó sẽ có mặt đầy đủ 34 thành viên còn lại. Tất cả các thông báo ở trường, hay thông báo "Mật" người đầu tiên biết được luôn là cậu bạn Hạo Nam này, phải nói độ cập nhật tin tức còn hơn google.



Vũ Thiên Băng tuy nhìn người đối diện nhưng vẫn nghe tiếng gào rát cả cổ họng của Hạo Nam, Vũ Thiên Băng ghét nhất là lúc mình đang cố ý nói cho mọi người nghe, nhưng mọi người lại không nghe mình, thấu hiểu được cảm giác của Hạo Nam, Vũ Thiên Băng quyết định giúp cậu một tay, cái lớp quái đản này muốn im lặng chỉ có tiếng hét bà chị Trịnh Từ Hy thôi, nhưng bà này làm ban cán sự lớp, sớm được cùng một vài người có chức trong lớp lên phòng giáo viên cùng thầy chủ nhiệm rồi.

Không còn cách nào khác, Vũ Thiên Băng đứng dậy, đập bàn, như một hành động bình thường, Cô nhảy lên, một chân đá ghế, một chân đạp bàn, hiên ngang đứng trên bàn giáo viên, còn lúc chọi phấn cũng vậy như là việc dễ dàng, đưa nhẹ tay là đã làm gãy chiếc lá nhỏ bé.

Đối với Cô là dễ nhưng đối với những người còn lại, Cô cứ như một con sẻ, nhảy từ cành này sang cành khác vậy, còn hành động chọi phấn thật đẹp mắt như coi trong phim cổ trang vậy.

“Hạo Nam, nhìn gì nữa, đọc đi.” - Vũ Thiên Băng nhảy xuống đất, rồi từ từ đi về chỗ, cậu bạn kia vẫn đơ người trước hành động của Vũ Thiên Băng.

“Tiết.......... tiết này chúng ta được trống vì thầy bận ở trên phòng giáo viên rồi, và nữa là lớp chúng ta sẽ có thêm 2 thành viên nữa gia nhập, sỉ số sẽ tăng, nghe nói hai bạn này là học sinh giỏi ở trường The Sun, nhưng vì vấn đề gì đó ở gia đình cái này thì tao không biết, nên mới chuyển qua đây học. Vậy thôi, hết thông báo rồi.” - Vừa nói, cậu bạn Hạo Nam vừa liếc nhìn Vũ Thiên Băng. Cả lớp vẫn im lặng khi Hạo Nam thông báo xong, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vũ Thiên băng.

“Tụi... tụi bay bị gì vậy? Sao im vậy, nói gì đi?” - Ngớ người nhìn đám bạn, Vũ Thiên Băng lên tiếng.

“Mày cho tụi tao nói rồi sao?” - Đan Nhi cô bé ngồi sau Thiên Băng bẽn lẽn lên tiếng.

“À.....ờ thì nói đi, nó đọc xong thông báo rồi.” - Cả lớp vẫn chăm chăm nhìn cô

“Hề hề, tao đi vệ sinh chút, bọn mày cứ tự nhiên.” - Chữa ngượng bằng cách trốn đi, Vũ Thiên Băng đứng dậy nói xong đi thẳng.

Sau khi Thiên băng đi, cả lớp họp lại.

“Ê, tụi bay có thấy con Thiên Băng có gì đó lạ không?”

“Hình như có, tao thấy nó dễ thương hơn trước. Một nam sinh nói.”

“Khùng, mày toàn để ý cái gì không đâu, ai mà chẳng biết con gái
lớp mình vừa xinh đẹp vừa dễ thương, nó dễ thương từ trước đến giờ rồi.” - Một nữ sinh tên Ngọc Vy lên tiếng, tiện thể gõ đầu cậu bạn vừa phát biểu.

“Ê, Đan Nhi "Conan" cái này phải dùng đến cái đầu của nhà ngươi rồi đấy, chứ để đám này nói chắc tao vô viện sớm, lập luận đi.”

Đan Nhi "Conan" Sở dĩ cô bé này được gọi là như vậy bởi cô bé có cái đầu như một thám tử, trong lớp mà nổi lên vụ án nào, như mất bút, thước... vv.... cô đều tìm ra thủ phạm.

“Ehem, Con Thiên Băng là đứa... ừm phải nói sao ta? Tính tình hoạt bát, hay mang lại niềm vui cho mọi người, đứng trước mọi hoàn cảnh đều có thể vui cười như con điên. Điều đặc biệt nó hát rất dở, lại hay hát những bài mang tiết tấu vui.”

Giọng nói kiểu đùa cợt, nhưng lúc sau giọng Đan Nhi trầm hẳn xuống nghiêm túc nói

“Nhưng hôm nay nó lại hát rất hay, với bài nhạc buồn, tụi bay có để ý không, lúc nó hát phần điệp khúc, tao thấy mắt nó đỏ hoe, rồi khóc luôn, nó là đứa dễ gì làm nó khóc, nhưng hôm nay lại khóc. Tụi bay mà nghe kỹ thấy lời hát của nó rất bi thảm, như nó là nữ chính trong bài hát. Cái nữa là nó thích để tóc dài, nhưng hôm nay lại cắt tóc ngắn, mà theo mọi người nói con gái khi thất tình sẽ cắt tóc. Cộng tất cả lại, tao đoán nó đang thất tình.”

Đan Nhi nói thoăn thoắt khiến người nghe phải gật gù, quả là suy luận có logic.



“Ừm, nhưng mà còn cái kia thì sao? Cái hành động nhảy như con chim của nó?”

“Đúng rồi hành động đó?”

“Ừm, cái này thì........ tao cũng không biết.” - Đan Nhi nhún vai nói.

“Mày là conan mà có gì mà mày không là được chứ? Không lẽ mày lại bỏ cuộc?”

Một nam sinh tên Gia Bảo nói móc Đan Nhi.

“Cái thằng kia, có ngon mày tìm ra nguyên nhân đi ở đó mà nói tao, tao nhận tao làm conan bao giờ, ở đó mà nói khoác.” - “Được tao đi tìm.”

“Ừ có ngon tìm đi, tìm ra bí mật này tao bao mày ăn sáng 2 tháng.” - Đan Nhi hùng hổ tuyên bố

“Ừ nhớ nha” - “Ừ”

“Bla... bla…” - Cái lớp lại thành cái chợ, chia ra 2 phe để cãi nhau, một bên là phe toàn con gái do Đan Nhi "Conan" đứng đầu, một bên là phe toàn nam do Gia Bảo đứng đầu.

Phòng Vệ sinh

Tiếng nước xả ào ào.

“Lúc nãy....... lúc nãy mình vừa làm gì? Mình bay ư?

Không thể nào, sao có thể, mình phóng viên phấn, làm gãy lá ư?

Những hành động đó sao mà, mình thấy rất dễ dàng, chẳng phải giấc mơ sao? Vậy thì sao mà mình biết võ được cơ chứ?

Á... nhức đầu thật, chắc nãy chỉ là sự trùng hợp thôi, đó là theo phản xạ, không sao, không sao.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Giấc mơ là không có thật, mãi mãi là không có thật, không được hoang tưởng, không được hoang tưởng. Đúng rồi, mình phải quên mọi thứ, kể cả....... anh ta, đúng phải quên.”

Vũ Thiên Băng xả nước hất vào mặt tự trấn an bản thân. Rửa mặt xong, chải lại tóc bình tĩnh đi ra ngoài.

“Đây chính là phòng thực hành hóa của trường, còn đây là phòng tin... v… v…” - Giọng nói của cô hiệu phó hướng dẫn hai học sinh mới về ngôi trường.

Bỗng có một sự va chạm không hề nhẹ nhàng ở đây. Vũ Thiên Băng từ nhà vệ sinh đi ra, lo chỉnh lại đồng phục, nên không nhìn phía trước, xui cho cô là đụng phải bà hiệu phó đang đi làm hướng dẫn viên cho hai học sinh mới. Cú va mạnh làm bà cô bật ngửa ra sau nằm dài trên đất, còn Vũ Thiên Băng cũng không kém bà cô, nhưng Vũ Thiên Băng may một cái là khi vừa ngả người ra thì có một vòng tay kéo cô lại, chứ không xấu số như bà cô hiệu phó...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện