“Ui da, cái mông của tôi, là em nào, em nào đi không có mắt vậy hả? Hả là em sao Vũ Thiên Băng 12 Lý-Anh?”
“Em xin lỗi cô, xin lỗi cô, tại hôm nay cô trang điểm trông xinh quá, nên em đi không để ý mới va vào cô, cô cứ mắng, cứ phạt em, em sẽ đón nhận mọi hình phạt một cách vui vẻ.” - Vũ Thiên Băng bỏ tay người kéo mình lại, vội chạy lại đỡ bà cô, và tuôn một tràng chữ.
Khi cả hai nghiêm chỉnh đứng lên.
“Ừm, em là một học sinh gương mẫu, là một học sinh khá, lại lễ phép, nếu em đã biết lỗi thì cô cũng không phạt em để làm gì? Thôi tiện em ở đây, em dẫn hai bạn này đi tham quan trường đi, đồ cô dơ rồi cô phải đi làm sạch, dù gì cũng sẽ chung lớp, làm quen với nhau đi là vừa.”
Bà hiệu phó nói xong đi luôn, để hai cục nợ lại cho Vũ Thiên Băng.
Vũ Thiên Băng nhìn theo bóng dáng bà cô khuất dần - "May quá, hên là mình có chuẩn bị trước không thì toi."
Cô hiệu phó nổi tiếng là khắc khe với học sinh, không một ai vi phạm mà có thể bình yên với bà. Nhưng đặc biệt trong trường này thì chỉ trừ lớp 12 Lý-Anh ra là bà không phạt vì, bà này rất thích được khen. Điểm yếu này là do Vũ Thiên Băng khám phá ra đấy, sau thì truyền lại cho lớp và đặc biệt là không cho tiết lộ ra ngoài, tụi trong trường luôn ghen tị với lớp 12 Lý-Anh.
Có lần một học sinh 12 Lý-Anh đi ngang qua đụng trúng bà cô hiệu phó, đúng sự thật là có đứa đẩy nên học sinh đó mới đụng phải cô.
Haizz… mấy đứa lớp khác tưởng thằng này đi xa rồi, nhưng bọn nó đều mắt chữ A miệng chữ O vì không biết thằng đó làm gì mà chỉ ghé sát tai bả thôi thì bả liền quay sang chửi những đứa còn lại, có liên quan hay không liên quan đều chửi luôn.
“Nè bạn, bạn có phải cô gái lúc nãy hát lúc chào cờ không? Mình tên Vĩnh Đăng, bạn tên Thiên Băng à, làm quen được chứ?” - Cậu bạn Vĩnh Đăng đến đập vai cô, rồi nở một nụ cười "Sáng chói ông mặt trời".
“Ừ, ngại gì mà không quen nhờ, thêm bạn thêm vui. Thôi hai người đi theo mình, mình sẽ làm hướng dẫn viên miễn phí cho.”
Vũ Thiên Băng nhìn Vĩnh Đăng đáp trả nụ cười. Rồi liếc nhìn cậu bạn kế bên Vĩnh Đăng cậu bạn này cũng đáp lại một nụ cười nhẹ và một cái cúi đầu nhẹ. Rồi họ cùng nhau cất bước đi.
“Cậu ấy rất giống……. Dương Thiên Phong, nhưng lại khác anh ấy một chỗ là cậu này có cái răng khểnh vô cùng dễ thương còn trong khi đó anh ấy không có. Nhưng mà con người này tên gì nhỉ? Sao mà nhìn người này mình lạnh cả sống lưng, chẳng thân thiện chút nào cả, không như cậu bạn Vĩnh Đăng.” - Vũ Thiên Băng vừa đi vừa dò xét nghĩ.
“Này, Mày thấy ẻm sao? Tao là tao chấm rồi đấy.” - Vĩnh Đăng thì thầm với cậu bạn.
“Chứ không phải mẫu người mày thích phải 1m8 trở lên sao?” - Cậu bạn còn lại nghe vậy liền hỏi
“Ừ thì, lâu lâu phá lệ một lần, tuy chân ngắn nhưng trông rất dễ thương. Này nếu mày không theo đuổi vậy tao theo đuổi nàng, cấm chen vô.”
“Được thôi cứ tự nhiên.”
“Này, Thiên Băng.”
- Vĩnh Đăng bỏ bạn mình phía sau chạy lên phía trước gọi.
“Sao?” - Nghe có người gọi, cô quay đầu lại
“Bạn có người yêu chưa?” - Anh chàng bộ làm nai tơ gãi đầu.
Trong khi đó cậu bạn đi phía sau dần đi chậm lại để anh bạn thân "Làm ăn", mắt chăm chú nhìn hai người phía trước, môi hơi nhếch lên cười.
“Có chuyện gì không?” - Vũ Thiên Băng hỏi, nhưng chân vẫn thoăn thoắt bước nhanh. Rồi anh bạn Vĩnh Đăng cầm tay Vũ Thiên Băng lại. Dồn vào tường.
“Anh...thích em, làm bạn gái anh..... được không?”
“Ôi trời thằng này hôm nay bị gì vậy? Thường ngày nó nói chuyện với gái đâu ấp úng như vậy?” -Cậu bạn nhìn Vĩnh Đăng chăm chú, rồi nhíu mày lắc đầu.
“Sao lại dễ thương đến vậy? Tim mình bị sao vậy trời” - Vĩnh Đăng nhìn Vũ Thiên Băng thầm nghĩ.
“Định đùa mình à? Mấy người nghĩ Vũ Thiên Băng này là ai?” - Vũ Thiên Băng thật ra đã biết những lời hai người này nói hết rồi, kể cũng lạ, dạo này tai Vũ Thiên Băng vô cùng nhạy, đến tiếng động nhỏ gần cô cũng phát hiện ra.
Nhìn cậu bạn Vĩnh Đăng say đắm, Vũ Thiên Băng vòng tay ra sau cổ Vĩnh Đăng, xoay người dồn Vĩnh Đăng vào tường, đổi ngược tình thế, cô nhón chân lên ghé sát tai Vĩnh Đăng, làm tim cậu học sinh này đập nhanh đến nỗi lỗi cả nhịp.
“Cậu bị ấm đầu à, có cần lên phòng y tế không tôi kêu người khiêng cậu lên? Nhìn thẳng mắt tôi nhé? Tỉnh mộng.” - Vũ Thiên Băng nói rồi trong khi Vĩnh Đăng nhìn chăm chú cô thì cô lại cho một cái cóc đầu rõ đau.
“Tỉnh chưa? Xong thì đi nhanh, tôi còn phải về lớp học nữa, thầy sắp xuống rồi.” - Vũ Thiên Băng nói rồi lùi ra xa nhìn cậu bạn đang đỏ mặt đứng đấy. Vĩnh Đăng nhìn quanh.
“Ê mày đi với Thiên Băng đi, tao đi vệ sinh chút.” - Vĩnh Đăng để lại lời nói rồi tốc biến luôn.
“Cái thằng hôm nay bị sao vậy?” - Cậu bạn nhìn theo dáng chạy mất dép của Vĩnh Đăng thầm nghĩ
“Ê, đi không? không đi thì tôi về lớp đấy, tới lúc đó cô nói thì đừng đổ lỗi tôi không chỉ dẫn tận tình.” - Vũ Thiên Băng nói khi nhìn thấy cậu bạn kia dậm chân tại chỗ, nghe Vũ Thiên Băng nói vậy là hai người lại bước đi.
Nhà Vệ Sinh.
“Ôi trời, sao tim mình đập nhanh thế này? Chưa bao giờ mình bị như thế này cả, Trương Vĩnh Đăng này chưa bao giờ khuất phục trước phụ nữ trừ mẹ ra thôi.
Vũ Thiên Băng cậu giỏi lắm, tôi bắt đầu thực sự thích cậu rồi đấy. Chưa một đứa con gái nào nhìn tôi mà không đổ, cậu đã nhìn tôi mà còn rất bình tĩnh, đã thế lại đánh tôi. Dễ thương nhưng lại có phần băng lãnh”
Một suy nghĩ, một nụ cười lạnh trên môi.