Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 6 - Nhận Em Gái


trước sau

Vũ Thiên Băng hỏi han nơi may y phục của hoàng cung "Phụng Y cát" xong cô xin phép được đến đó cùng Ngọc Tâm và bỏ Dương Thiên Phong ở lại cùng Thái Hậu trò chuyện, cô nó rằng đi chốc lát sẽ về, tiện thể cô cũng không quên mượn luôn kim bài của Hoàng Thượng để đến đó còn dễ làm việc. Lại một lần nữa thấu đáo trong suy nghĩ.

Trên đường đến Phụng Y Cát. Vũ Thiên Băng và Ngọc Tâm trò chuyện vô cùng vui vẻ. Ngọc Tâm một câu nói cũng Hoàng Hậu, hai câu nói cũng Hoàng hậu khiến Vũ Thiên Băng phát bực

“Sau này cô đừng gọi tôi là hoàng hậu nữa được không? tôi không thích đâu, cứ gọi tôi là Thiên Băng được rồi.”

Cung nữ Ngọc Tâm vội vàng cúi đầu sợ hãi

“Ý sao vậy được, nếu vậy thì nô tì sẽ bị phạt nặng đó. Chuyện này tuyệt đối không được.”

Gọi thẳng tên Hoàng Hậu sao? Cho cô 9 cái mạng cô cũng không dám.

“Mà sau này nô tì sẽ hầu hạ người luôn.” - Vũ Thiên Băng cũng hiểu nỗi khổ tâm của cung nữ này nên chán nản đáp

“Vậy thì tùy cô gọi sao cũng được tôi không ép. Mà nè tôi không bị tàn tật, cớ gì phải người hầu nhỉ, sau này cô không cần hầu hạ tôi, tôi sẽ nói với hoàng thượng cho cô.”

Vũ Thiên Băng là một cô gái mạnh mẽ và yêu thích sự tự do. Việc gì cô làm được cô sẽ đều tự mình làm lấy không muốn nhờ vả ai. Nếu thực sự cần cô mới nhờ giúp thôi. Nên tự dưng có thêm một nô tì khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Không được nô tì muốn hầu hạ người xin người đừng bỏ nô tì.” - Ngọc Tâm nghe Vũ Thiên Băng nói thì liền quỳ xuống cầu xin.

“Chuyện này......cô đứng lên rồi hãy nói.”

Vũ Thiên Băng nhìn thấy biểu hiện quỳ rạp của Ngọc Tâm thì trong lòng liền bối rối nói.

“Không nô tì sẽ không đứng cho tới khi hoàng hậu chấp nhận nô tì.”

“Thật ra ngay từ đầu lúc nô tì gặp người, nô tì đã có cảm giác người rất thân thiện, tốt bụng, và đặc biệt hơn những nữ nhân mà nô tì từng gặp.

Rồi khi người lớn tiếng với cả thừa tướng làm nô tì thêm phục người hơn. Làm nô cho một người chủ có lương tâm còn hơn là một người chủ bất lương. Nếu hoàng hậu không nhận nô tì thì thà nô tì chết đi chứ không muốn sống để làm nô cho kẻ khác, vì làm nô cho kẻ khác chắc chắn sẽ sống không bằng chết. kiếm được người chủ tốt đó là ước muốn của biết bao cung nữ, nay nô tì đã tìm thấy người trước mặt, đó là phúc phần của nô tì, xin hoàng hậu đừng bỏ nô tì.”

Ngọc Tâm vừa khóc vừa nói ra tấm lòng của mình đối với Vũ Thiên Băng chỉ qua chưa hết 24h tiếp xúc.

Vũ Thiên Băng xúc động không kém khi nghe những lời nói tự đáy lòng của cô cung nữ này, cô coi nhiều bộ phim cổ trang cung đấu thấy các cung nữ thường rất đáng thương, và vì thế cũng đồng cảm với Ngọc Tâm, cô cung nữ trước mặt mình. Nhưng Vũ Thiên Băng cô không muốn làm ai phải khổ vì mình nên đã đưa ra quyết định...

“Được thôi, tôi sẽ nhận cô, nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện...”

Nghe thấy được đồng ý, Ngọc Tâm vội vàng khẩn trương đáp mặc cho chưa biết đó là điều kiện gì.

“Vâng chỉ cần người nói nô tì có chết cũng làm.”

“Uầy, không cần phải chết đâu. Trước hết cô đứng lên đi cho dễ nói chuyện, tôi cúi xuống mỏi cổ quá, không chừng gãy cổ cô đền cho tôi á.” - Vũ Thiên Băng nhẹ nhàng cất giọng đe dọa.

“Vâng... nô tì đứng lên ngay.” - Ngọc Tâm giọng vẫn run run nói

“Tôi muốn cô làm em gái tôi.”

“Sao ạ? làm em gái?”

Vũ Thiên Băng vội vàng gõ vào đầu mình một các *Bóc*

“Là làm muội muội của tôi.” - Nghe tới làm muội muội, Ngọc Tấm giọng càng run hơn hai mắt thì tròn xoe, tai ù đi vài phần đáp – “Nô tì không dám.”



Vũ Thiên Băng nhìn biểu cảm của Ngọc Tâm liền trấn an.

“Này cô không cần phải sợ như vậy đâu. Vì tôi biết cô rất tốt cũng như tôi, vả lại nơi đất khách quê người này tôi không có ai quen biết hết ngoài trừ cô ra thôi.

Thật ra tôi cũng từng có một muội muội giống cô, rất ngoan và biết nghe lời. Tôi muốn cô làm muội muội tôi vì...

Theo nguyên tắc của tôi sẽ không cho phép ai xa lạ hầu hạ mình, nếu muốn hầu hạ thì phải là người thân, vì chỉ có bên người thân tôi mới có cảm giác an toàn. Khi tôi vui có thể cùng tôi san sẻ niềm vui, khi tôi buồn có thể nghe tôi tâm sự. Đối với người ngoài tôi không hề yên tâm…

Thế nào đồng ý không? Tiểu muội?

Nếu muội không bằng lòng thì ta chẳng còn cách nào khác là phải để muội tự sinh tự diệt, muốn sao tùy muội thôi.”

Vũ Thiên Băng quay người đi không quên nheo mắt cười cười. Ngọc Tâm suy nghĩ hồi lâu thì cất giọng.

“Muội...... Muội đồng ý tỷ tỷ”

Sự thật lúc này trông Vũ Thiên Băng đáng yêu phếch làm cho Ngọc Tâm là con gái mà cũng đỏ ẩng hai má lên. Ngọc Tâm thực sự xúc động, vì từ bé đã phải sống nơi hoàng cung thiếu thốn tình thương này, nên giờ có người quan tâm, nhận cô làm em gái khiến cô nghẹn ngào vô cùng, mà kể cô cũng tốt số được cả hoàng hậu nhận là em gái cơ đấy.

“Lại đây với tỷ nào.”

Vũ Thiên Băng nói hai tay dang rộng đón đứa em gái, đón người thân quen đầu tiên của mình ở nơi đất khách này vào lòng. Trong lòng cũng không khỏi vui mừng.

“Tỷ...tỷ...”

Ngọc Tâm cũng nghẹn ngào ôm lấy Vũ Thiên Băng, thực sự tỷ của cô rất ấm nha, lại có mùi thơm nữa,
Ngọc Tâm rất thích. Buông Ngọc Tâm ra cô nói

“Chỉ có muội là ngoại lệ thôi đó nghe chưa. Sau này có người ngoài thì cứ gọi tỷ là hoàng hậu, còn không có thì cứ kêu bằng Băng tỷ, được chưa. Muội yên tâm sau này tỷ sẽ bảo vệ muội không để ai ăn hiếp muội xinh đẹp của ta đâu.”

Vừa nói cô vừa tiện tay béo má Ngọc Tâm, giọng dỗ ngọt. - “Đừng khóc nữa xấu hết rồi này.”

“Vâng.”

Chưa bao giờ Ngọc Tâm thấy mình ấm áp thế này, có phải đây là tình thương mà cô ao ước bấy lâu?

Xong màn nói chuyện ngập lụt, thì hai cô nàng tiếp tục đến Phụng Y cát

“Hoàng .....”

Chưa kịp nói hết câu thì Vũ Thiên Băng lườm Ngọc Tâm. Tính ra Ngọc Tâm định gọi Hoàng Hậu luôn á. Mà chưa kịp gọi đã bị chặn họng nên cô liền thay đổi

“Băng tỷ à, cho muội hỏi tỷ một chuyện được không?”

“Cứ tự nhiên.”

“Muội muội của tỷ tên gì vậy?” - Ngọc Tâm nhìn cô ái ngại tò mò

“Muội hỏi làm gì?”

“À muội chỉ đang thắc mắc ai mà tốt số thế thôi, có được một tỷ tỷ như tỷ.”

Giọng nói của Ngọc Tâm 10 phần thì hết 8 phần toát lên sự ngưỡng mộ vị muội muội ruột rà kia của Băng tỷ rồi.



“Trịnh Từ Hy.”

Nói đến đây Vũ Thiên Băng chợt nở một nụ cười nhẹ, tuy thoáng qua nhưng cũng rất đẹp.

“Oa cái tên nghe hay quá, ủa mà không cùng họ tỷ à?”

“Em họ của ta.”

Vũ Thiên Băng nhẹ nhàng nói, nhưng lại thoáng giật mình “Chị Hy mà biết thì chết chắc”.

Trong lòng ngọc Tâm thầm nghĩ.

“Uầy em họ mà được tỷ ấy yêu mến như thế thì em ruột ra sao nhỉ? thật không dám nghĩ tới”

Hai người mải nói chuyện thì Vũ Thiên Băng va phải một nam nhân mặc áo trắng, khuôn mặt thanh tú, mà nói trắng ra chính là đẹp trai.

“Á ai đi đứng không có mắt vậy. Não với mắt cất hết vào túi rồi à, đi với chả đứng.”

Vũ Thiên Băng tức giận mắng chửi tên không có mắt kia. Nam nhân đó không nói gì đứng dậy lướt qua cô không thèm nhìn cô một cái trông dáng vẻ hắn ta có vẻ rất vội, hành động ngó lơ đó làm Vũ Thiên Băng tức nổ đom đóm, định quay lại tìm nhưng nam nhân ấy đã rời khỏi.

“Băng tỷ tỷ có sao không.” - Ngọc Tâm lo lắng hỏi và tay thì đỡ Thiên Băng dậy.

“Ta không sao, lần sau đừng để ta gặp lại không thì đừng trách.” - Vũ Thiên Băng thầm rủa tên trời đánh đó.

Cuối cùng sau bao gian lao thử thách cô và Ngọc Tâm cũng đến được Phụng Y cát, tuy có kim bài trong tay nhưng đi đâu ai cũng nhìn Vũ Thiên Băng bằng ánh mắt tò mò, nói đúng hơn là nhìn và tò mò về bộ đồ của cô. Dương Thiên Phong chờ cô được khoảng 3 nén hương thì cô quay về mang theo một cái gì đó trông lạ cực.

“Đó là cái gì?” - Dương Thiên Phong nhìn ngắm đồ vật trước mặt nheo mắt nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy cái đó ta chưa thấy bao giờ, con bé đang làm cái gì vậy?”

Uy Khánh thái hậu khều Dương Thiên Phong và hắn cũng lắc đầu chịu trận, hắn cũng đang chờ lời giải thích từ Vũ Thiên Băng.

“Thứ này sẽ giúp thái hậu không còn đau lưng khi ngủ nữa, nó còn được gọi là nệm.”

Vũ Thiên Băng vừa nói vừa chỉ vào vật kì lạ trước mắt. Nó là một khối hình chữ nhật, cao 20cm, dài 2m, rộng 1m6. Phía trên thì cao hơn một tí, càng về sau càng thấp, trên mặt là hình một bông hoa hướng dương được thêu rất công phu, bên trong được nhồi rất nhiều bông, rất êm ái.

“Băng nhi xin mời người lên thử.” - Vũ Thiên Băng lễ phép nói cùng với động tác đỡ Thái hậu nằm lên. - “Ừm, nó rất êm, rất thích a.” - Thái hậu cảm thán

“À mà sao con nghĩ ra được cái này hay vậy. Đúng là một đứa trẻ thông minh mà.”

“Dạ nơi Băng nhi ở họ thường dùng cái này.”

Vũ Thiên Băng vui vẻ trả lời, nghe vậy Thái Hậu hỏi luôn - "Vậy con ở đâu?"

“Dạ con đến t…ư...ư.” - Chưa nói hết câu Vũ Thiên Băng đã bị Dương Thiên Phong bịt miệng kéo đi.

“Ngạc nương chắc người cũng đã mệt, thần nhi xin lui để người còn nghỉ ngơi. Hôm sau nhi thần sẽ lại đến thăm người.” - Không đợi Thái hậu cho phép Dương Thiên Phong đã kéo Vũ Thiên Băng ra khỏi Uy Ninh cung.

"Ừm vậy con lui đi, nhưng phải thường dẫn hoàng hậu đến chỗ ta chơi đấy nghe chưa."

Thái hậu nói vọng tới nhắc nhở, có vẻ bà thích người con dâu này rồi chăng?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện