Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 8 - Phong Hậu


trước sau

Vào một buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng, tiếng chim hót vang trời làm xua tan đi màn sương mù dày đặc, khi mọi vật đã tỉnh thức chuẩn bị cho một ngày dài tươi đẹp, thì ở một nơi nào đó vẫn còn một người đang mơ giấc mộng mặt trời. Một tiếng gọi với một âm giọng nhẹ nhàng cất lên

“Băng tỷ à, dậy đi trễ rồi đấy, tỷ à.”

Ngọc Tâm, chủ của âm giọng nhẹ nhàng đó đang đánh thức chủ nhân của giấc mộng mặt trời kia. Vũ Thiên Băng nằm trên giường không ngừng huơ tay múa chân uy hiếp

“Á, để ta ngủ, không cho ta ngủ là ta ngủ tiếp đó”

À đây là một lời uy hiếp rất chi là có ý nghĩa. Ngọc Tâm thở dài, vậy chỉ còn cách là

“HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM.”

“Á hoàng thượng ư, hắn đâu?”

Chỉ 4 chữ nhẹ nhàng thế mà có thể đánh thức được Băng tỷ rồi đấy. Đúng là chỉ có Tâm Tâm thông minh nghĩ ra thôi. Vũ Thiên Băng ngồi bật dậy dụi mắt hỏi.

“Người chưa tới, nhưng sắp rồi đó. Tỷ biết hôm nay là ngày gì không mà sao bình tĩnh vậy?”

*Oái* - “Ngày gì?” - Vũ Thiên Băng ngáp xong bình tĩnh đáp.

“Hôm nay là ngày thành hôn của tỷ với hoàng thượng đấy.”

Câu nói đầy ám ảnh của Ngọc Tâm khiến Vũ Thiên Băng chỉ muốn mãi không thức dậy thôi.

“Huhu sao đến sớm vậy chứ, tôi không muốn, kêu anh ta dời lại đi, huhu cuộc đời tôi chấm dứt từ đây sao?”

Vũ Thiên Băng vừa khóc vừa than oán. Ngọc Tâm nhìn tỷ tỷ, thật ra tỷ bị sao vậy, được lấy hoàng thượng là ước mơ của biết bao nhiêu cô gái, đã thế còn được phong hậu là ước mơ của biết bao phi tần, nay tỷ là người hạnh phúc nhất trong những người hạnh phúc sao tỷ lại không chịu nhỉ, thật kì lạ. Nheo mắt khó hiểu nhìn Băng tỷ của mình Ngọc Tâm lại tiếp tục thúc giục

“Thôi nào mau dậy tắm, rồi chuẩn bị đi tỷ, giờ lành sắp đến rồi”

“Dạ vâng ạ!” - Vũ Thiên Băng nét mặt trùng xuống, bỉu môi cô nói

Cả hai người hí hoáy sau hai căn giờ cuối cùng cũng xong.

Hôm nay, Vũ Thiên Băng thật rực rỡ với tông màu đỏ, cô mặc một chiếc váy cưới màu đỏ, cổ tròn, hai tay áo dài xuống tận cổ tay, vai áo phồng xuống đến khuỷu tay thì được thu gọn bằng một sợi dây đỏ buộc chiếc nơ, rồi lại từ khuỷu tay xuống cổ tay, và dưới cổ tay cũng được thắt chiếc nơ như trên khuỷu tay, phần cuối của cổ tay xòe ra như hình nón lá. Thân áo từ ngực xuống eo, được may ôm sát người, làm tôn lên nét đẹp kiêu sa của cô, trên thân áo được đính những hạt đá quý lung linh bắt đầu từ vai trái xuống một đường đá, rồi từ đường đá ban đầu, xuất hiện trên nó là những đường đá có hình bông lúa, bình dị.

Còn phần váy từ eo xuống chân thì được may phồng ra bao gồm nhiều lớp, nhưng lớp ngoài cùng được may bằng vải ren, chân váy phía trước dài xuống đủ chạm đất, nhưng phía sau thì dài gần 3m, như một cái đuôi cá, lúc đi cần phải có người cầm chân váy phía sau. Nói đến chân váy thì được trang trí bằng cách thêu lên đó những hình con phượng hoàng rất công phu, nó được ẩn sau lớp ren, làm chiếc váy thêm huyền ảo, những viên đá quý lại một lần nữ điểm thêm cho chiếc váy lung linh hơn khi đính xung quanh chiếc váy một cách không trật tự, một cách tự nhiên. Nhìn bộ váy Vũ Thiên Băng mặc có phần cổ điển nhưng cũng có phần hiện đại, nó làm cô thêm huyền bí. Tóc cô không rờm rà như trong phim cổ trang cô hay coi, không búi kiểu, không cài một tá trâm lên đầu, không đội khăn đỏ mà theo kiểu trùm hết đầu không thấy ánh nắng ban mai.

Vũ Thiên Băng chỉ hướng dẫn Ngọc Tâm cách bện tóc kiểu bắt đầu từ trái xéo qua phải, trên to dưới nhỏ dần, không cài hoa hòe lòe loẹt, cô chỉ cài trên đầu chiếc lúp màu đỏ được đính với chiếc vương miện hoàng hậu, Vũ Thiên Băng không đánh phấn vì đơn giản nó sẽ làm hư da mặt của cô, với lại bình thường cô đã trắng rồi nên giờ chỉ cần cô chỉ cần một chút phấn hồng nơi hai gò má là xong, đôi môi hồng chúm chím. Ngọc Tâm nhìn Vũ Thiên Băng cũng phải đơ vài giây, giờ trông cô rất dễ thương, xinh đẹp, cô xinh theo một cách kì lạ là không vì vàng bạc hay châu báu, không vì mĩ phẩm, mà là nét đẹp tự nhiên.



Cái đẹp của Vũ Thiên Băng cũng giống như bản tính của cô. Là người không coi trọng vật chất, không coi trọng hư danh, không tham lam lại bình dị. Cô luôn mang cảm giác vui vẻ đến những người xung quanh, khi ở bên cô mọi người được là chính mình, không phải tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc giả tạo, cô luôn mang đến một cảm giác ấm áp mà mát mẻ như thời tiết mùa xuân. Thảo nào Dương Thiên Phong lạnh lùng, tàn độc, vô tình kia lại yêu cô đến vậy. Đó là những suy nghĩ của Ngọc Tâm về người tỷ tỷ đã mang cho cô cảm giác gia đình, là thứ bấy lâu cô tìm kiếm VŨ THIÊN BĂNG.

“Nè… nè.... NÈ..eeeeeee.” - Vũ Thiên Băng quát lớn khi thấy vẻ mặt nghệch ra của Ngọc Tâm lúc nhìn mình.

“Dạ tỷ gọi muội sao?” - Ngọc Tâm bị gọi bất ngờ nên lắp bắp đáp.

“Ở đây có ta và muội, không gọi muội, ta gọi ma à.” - Vũ Thiên Băng nhíu mày nhìn Ngọc Tâm.

“Mà nè muội thấy ta đẹp không?”

“Dạ tỷ hôm nay rất đẹp, rất đẹp, cứ như tiên nữ vậy.” - Ngọc Tâm vừa trả lời vừa tươi cười.

“À mà tỷ à nhanh lên chúng ta phải ra điện Vân Long ngay sắp đến giờ rồi.” - Ngọc Tâm lại tiếp tục hối thúc.

“Ừ.”

Đáp một tiếng Vũ Thiên Băng cũng quay đầu đi, kế bên là Ngọc Tâm trên tay đang cầm một bó hồng (là Băng kêu Tâm chuẩn bị trước), đi sau là hai cung nữ khác họ có nhiệm vụ cầm chân váy cho cô.

Khi đến điện
Vân Long, Vũ Thiên Băng thấy thái hậu ngồi trên cao, đứng kế bên là Điệp Vũ, kế bên Điệp Vũ là Hoàng Thượng Dương Thiên Phong.

Hôm nay Dương Thiên Phong cũng tông đỏ rực, tóc thì được búi cao và cột lại bằng sợi dây đỏ bản to, thân thì mặc áo đỏ, dài đến chân, ngang bụng có sợi dây đai đỏ bản to, giữa sợi dây có đính một viên ngọc to hình elip. Phía dưới là các vị đại thần và yến tiệc linh đình. Thấy Vũ Thiên Băng đến Dương Thiên Phong lập tức đi xuống.

Lúc này Ngọc Tâm đưa hoa cho Vũ Thiên Băng và dẫn cô tiến lên. Hai người nhìn nhau rất lâu khiến cả thẩy mọi người trong Vân Long đều đưa mắt nhìn hai nhân vật chính, Dương Thiên Phong với phong cách ăn mặc như vậy thì là điều bình thường, còn với Vũ Thiên Băng, cô mặc chiếc váy khiến mọi người đều ngỡ ngàng, rất lạ, rất đặc biệt, khiến ai cũng phải trầm trồ ngợi khen, ngay cả thái hậu cũng không rời mắt khỏi cô một giây một phút, Điệp Vũ thì nhìn muốn lòi con mắt, nữ nhân đanh đá, hung dữ kia đây sao? Cả điện Vân Long bắt đầu rộn lên.

"Đẹp quá"

"Chiếc áo đó thật lạ, giá như nữ nhi của mình cũng được thử một lần"

"Cô ta lộng lẫy thật"

"Thật đẹp"

………..

Vô số lời bàn ra nói vô của các vị đại thần. Trong lúc mọi người đang bàn tán thì hai nhân vật chính cũng đang đưa mắt nhìn nhau chằm chằm trong lòng không khỏi tán thưởng đối phương....

“Uầy, lúc nãy đứng xa quá nhìn không rõ, giờ nhìn kĩ, anh ta cũng đẹp trai thật nha, da trắng quá vậy, ui tim mình sao vậy, sao đập nhanh vậy nè, hay là mình bị bệnh tim, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, không được nhìn nữa, tôi nói anh không được nhìn nữa mà, ui xấu hổ quá đi mất”

“Là nàng sao? hôm nay nàng đẹp lắm, nhưng thứ nàng mặc trên người là sao? Cách xưng hô đặc biệt? Chữ viết? Rồi thứ mà nàng gọi là "Nệm"? Nàng có đúng thật là người của ngàn năm sau? Nếu vậy sẽ có một ngày nàng phải rời xa ta mà về với nơi nàng sống, nàng sẽ quên ta ư? Không ta không cho chuyện ấy sảy ra, ta không cho phép bất kì ai đưa nàng rời khỏi ta, vì nàng là của ta, là hoàng hậu của Dương Thiên Phong này.”

Hai người hai suy nghĩ, hai cảm xúc khác nhau.



“GIỜ LÀNH ĐÃ ĐẾN.”

Tiếng của tên thái giám cắt ngang suy nghĩ của từng người. Dương Thiên Phong nắm tay Vũ Thiên Băng, dẫn cô lên nơi cử hành hôn lễ.

Sau khi cử hành hôn lễ - Dương Thiên Phong lập tức Hậu luôn. Xong xuôi hắn đưa cô về Tích Cung (thẩm cung của Vũ Thiên Băng. Tên cũng do cô đặt.) Hắn dự định ở lại với cô nhưng bị cô tống cổ ra ngoài với lí do phải ra ngoài tiếp khách (đừng nghĩ bậy nha). Dương Thiên Phong đành ấm ức mà trở ra để tiếp đón các vị đại thần, sứ thần các nước bạn.

“Haiz cuối cùng cũng xong, chỉ như vậy thôi sao. Nếu như ở hiện tại là mình phải bận tới tối rồi, còn ở đây, chỉ 1 tiếng là xong, vậy tính ra wedding ở hiện đại rườm rà hơn cổ đại rồi. Mà nói mới để ý mặc nó nóng thật nha, thay ra cái đã.”

Thở dài mệt mỏi xong Vũ Thiên Băng gọi lớn

“Tâm Tâm, muội có ở ngoài đó không?”

“Tỷ gọi có gì không ạ.”

Thật ra từ lúc đưa Vũ Thiên Băng lên làm lễ xong Ngọc Tâm đã chuồn về và đứng chờ ngoài cửa trước rồi. Vũ Thiên Băng vào không thấy là do đang mải ngắm anh chồng đấy.

“Muội mang đồ vào đây cho ta ta muốn thay, mặc cái này nóng lắm.”

“Không được, người lạ không được đụng đến cửa phòng tân hôn chỉ trừ tân lang, tỷ giờ có nhiệm vụ chờ phu quân tỷ thôi. Sáng mai muội sẽ mang đồ cho tỷ vậy nha. Không được lại gần cửa nha muội đứng trước cửa đó. Tỷ đừng hòng trốn.”

Ngọc Tâm nói xong bụm miệng cười, không ngờ Vũ Thiên Băng dễ dụ vậy.

“Chán chết ta, vậy khi nào hắn đến?” - Vũ Thiên Băng nghe vậy liền sốt ruột

“Nếu muốn muội gọi cho tỷ nha.” - Ngọc Tâm nói với giọng đùa giỡn

“Thôi khỏi ta không cần, kêu hắn đi luôn càng tốt.”

Vũ Thiên Băng ngồi trong phòng đi qua đi lại, ngồi xuống đứng lên, làm mọi thứ có thể sao cho hết chán, đi một hồi, cô bỗng mệt ngủ, cô vén váy, bên trong là cô mặc một cái quần dài (cô làm khi may bộ váy cưới), cô móc trong túi ra một con dao nhỏ.

“Hi hi, giờ thì ta đi ngủ, ta mệt rồi, lát nữa anh về mà dám làm gì tôi thì*xoẹt* cho anh tuyệt tử tuyệt tôn. Hahaha, thôi đi ngủ.”

Nghĩ rồi, Vũ Thiên Băng trèo lên giường ngay lập tức chìm vào giấc mộng.

Một lúc sau, Dương Thiên Phong cũng đã về, hắn đi vào phòng, thấy cô nằm đó ngủ, hắn cười thầm

“Nàng thật trẻ con”

Vì giờ đây cô tuy ngủ nhưng miệng vẫn chúm chím như đang mơ thấy đồ ăn vậy. Đôi môi đó sao khiến cho người ta muốn cắn cho một phát quá đi, Dương Thiên Phong bị đôi môi dẫn dụ, tiến gần đến Vũ Thiên Băng hơn.……

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện