Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 9 - Biến Cố (I)


trước sau

“Áaaa....”

Một thanh âm, âm vang trời đất xuất hiện. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần đưa nhẹ máy quay xuống nền đất. Chúng ta đã thu hoạch được một thân hình nằm gọn gàng dưới đó đang từ từ cử động. Không cần nhiều suy đoán logic lắm thì mọi người cũng đoán được thân ảnh đó là ai rồi đúng không nào?

DƯƠNG THIÊN PHONG. Quả không sai lệch đi đâu. Chính là hắn. Hắn chỉ kịp hét lên, sau khi bị Vũ Thiên Băng một cước đá bay ra khỏi giường. Thiên Băng mở mắt ra, liền thấy một khuôn mặt lạ lẫm nhìn chăm chăm mình, vừa giật mình, vừa thân thủ nhanh thế là cô cho Hoàng Thượng Thiên Phong một cước về với đất mẹ liền, kèm theo tiếng hét thất thanh hòa cùng tiếng la của Hoàng Thượng khi rớt giường làm một hợp âm hoàn hảo. Thiên Phong nhíu mày đau đớn bò dậy phủi đồ “Nàng định ám sát phu quân trong đêm tân hôn à.”

Nhận ra người xa lạ mình vừa cho tiếp đất là lão công nhà mình nên Vũ Thiên Băng liền nở nụ cười ngượng nghịu kèm theo cái nhíu mày

“Anh... anh định ám sát tôi thì có.” - Cô chu môi

“Tôi hỏi anh, anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm khi tôi đang ngủ vậy?”

“Tại… tại ta thấy con muỗi đậu trên mặt nàng, ta không muốn nàng thức giấc nên muốn thổi nó đi thôi.” - Bị hỏi bất ngờ Dương Thiên Phong lắp bắp tìm đại lý do. Vũ Thiên Băng nheo mày nghi ngờ hỏi lại

“Thật không?”

“Kệ nàng tin hay không. Ta đi ngủ đây.”

Hắn vờ trốn tránh, leo ngược trở lại lên giường nằm. Vũ Thiên Băng thấy hành động đó liền đẩy hắn ra tiện thể ném cho hắn cái gối

“Nè nè anh không được ngủ ở đây, xuống đất ngủ đi.”

Thấy hành động đó của cô hắn hậm hực ôm gối đứng bên giường hỏi

“Sao ta không được lên giường ngủ? Ta là ta không uống rượu như lời nàng nói rồi, còn sao nữa?”

Trước lúc hôn lễ diễn ra, cô đã nói với hắn nếu ngày hôn lễ hắn dám đụng vào một giọt rượu nào thì hắn ôm gối qua Kỳ Thiên cung cho nhanh, khỏi phải tranh cãi. Vì thế trong buổi tiệc, để đón tiếp các vị đại thần và sứ thần nước bạn. Thiên Phong đã âm thầm sai người thay rượu của hắn bằng nước dừa.



“Thật không thật là anh không đụng tới miếng rượu nào không?” - Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ dò xét.

“Không tin nàng kiểm tra xem.”

Hắn tiến lại gần cô cúi người xuống. Cô thấy vậy cũng tiến lại gần xát mặt của hắn đánh mũi xung quanh miệng hắn, làm hắn bất giác đỏ mặt.

“Tin không?” - Hắn đưa mắt nhìn lên trần nhà miệng hỏi

“Tin.”

“Vậy ta lên giường ngủ được rồi chứ?”

Chả còn lí do chối từ, Vũ Thiên Băng đành để Dương Thiên Phong lên giường ngủ cùng mình. Nhưng cô cũng không quên với tay kéo cái gối ôm chắn giữa hai người.

“Nàng làm gì vậy?” - Hành động kì lạ khiến Dương Thiên Phong thắc mắc.

“Giữa tôi và anh chỉ là hôn nhân trên giấy tờ. Nên việc cho anh ngủ trên giường cùng tôi đêm nay là đã quá lắm rồi. Vậy nên anh yên phận ngủ bên đó đi, anh mà qua chỗ tôi, tôi cho anh tuyệt tử tuyệt tôn.”

Vừa nói Vũ Thiên Băng vừa làm động tác cắt ngang làm hắn đổ mồ hôi hột, không muốn gật đầu cũng không được. Nội tâm hắn thầm nghĩ

“Đúng là việc ta và nàng kết hôn có hơi đường đột. Không sao, chỉ cần bên nhau mỗi ngày, ta không tin
nàng không có tình cảm với ta.” - Nghĩ vậy hắn liền quay sang một bên thiếp đi.

Cứ tưởng là mọi chuyện lại êm đẹp. Hắn đã thấu suốt mọi thứ. Nhưng thật không ngờ…

“Á aaaaaa....”

Lại một tiếng hét mới chào đón một ngày hứa hẹn đầy điều thú vị.

*Bộp* - “Nàng làm gì thế sao lại đánh ta?”



Một cú tát trời giáng, giáng ngay đôi má điển trai của Hoàng Thượng Thiên Phong. Chưa kịp tỉnh hắn lại bị uất ức.

“Sao anh…… anh dám ôm tôi hả? ai cho anh ôm tôi hả?”

Vũ Thiên Băng lớn giọng hỏi dồn dập. Không quên lấy tay che thân.

Nhìn hành động vừa rồi của Vũ Thiên Băng trong lòng Dương Thiên Phong cười thầm. Sao lại có thể đáng yêu đến vậy cơ chứ. Nhịn cười hắn hạ giọng

“Ta nói cho nàng rõ, thứ nhất là nàng ôm ta không phải ta ôm nàng, thứ hai hôm qua nàng chia ranh giới không phải ta vi phạm ranh giới mà là nàng, thứ ba hôm qua chính nàng cầm dao dọa sẽ cắt của ta làm ta tuyệt tử tuyệt tôn nếu ta vi phạm hoặc chạm vào nàng, vậy có cho ta tiền ta cũng không dám. Vậy nên là chính nàng làm ra không phải ta.”

Hắn từ từ nói, khiến cô cũng từ từ không hiểu nổi bản thân nữa.

Chuyện là tối qua, Dương Thiên Phong không ngủ được, vì cứ ngắm Vũ Thiên Băng, hắn quyết định bế cô qua bên mình có gì dễ nói hơn, vì hắn rõ biết cô ngủ rất say. Không ngờ kế hoạch diễn ra thuận lợi như vậy, vừa được ôm vợ yêu, vừa tránh được tội. Hắn đúng là tâm cơ.

Vũ Thiên Băng thấy ấm ấm, mềm mềm khi quay người, tưởng là gấu bông nên ôm ngủ tiếp. Nhưng khi nghĩ lại là thời cổ đại làm gì có gấu bông mà ôm, thì cô hoảng hồn mở mắt, khi thấy người mình ôm không phải gấu bông mà lại là Dương Thiên Phong, thì hoảng hốt nhân đôi vừa nên tiện tay cho hắn một bạt tai luôn thể.

Phải nói thân thể của cô cũng nhanh quá chứ nhỉ. Với sự lập luận không sơ hở của Dương Thiên Phong, Vũ Thiên Băng cũng đã tin tưởng và nhận lỗi về mình không quên trách bản thân sao có thể dễ dãi như vậy cơ chứ.

“Thôi được rồi là tôi sai, xin lỗi, nãy tát anh, đau không?”

"Ta rất đau, nàng phải đền cho ta." - Được nước làm tới Thiên Phong hắn liền dở trò làm nũng với vợ.

“Đền gì?” - Nhíu mày nhìn hắn cô hỏi. Hắn liền nở nụ cười gian manh đưa tay chỉ vào mặt mình ý muốn được hôn.

“Anh đang hoang tưởng à, có cần tôi cho thêm một tát tỉnh mộng không?”

Vũ Thiên Băng thấy thế liền hùng hổ. Vậy là kế hoạch hôn vợ yêu của hắn thất bại thảm hại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện