Edit : Lemon Tree
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương 36: "Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi nên đến xem chú của cậu thi đấu bóng rổ"
---
Tiếng còi giữa trận vang lên, Mạnh Vũ Phồn chỉ kịp vẫy tay với Dương Tiếu liền bị huấn luyện viên gọi vào phòng nghỉ.
Mười hai chàng trai ướt đẫm mồ hôi, người nóng hừng hực chen chúc trong phòng nghỉ, cái mùi ấy khó chịu vô cùng.
Huấn luyện viên đẩy ra một tấm bảng đen, viết viết vẽ vẽ lên đó, giảng giải chiến thuật, trên bảng nhanh chóng được lấp đầy bởi những đường cong khác nhau.
Trong khi ở hàng ghế cuối cùng, Mạnh Vũ Phồn bị hai đồng đội ghìm chặt từ hai phía. Bắt cậu phải cung cấp thông tin liên lạc của Dương Tiếu.
"Vũ Phồn, Vũ Phồn, Phồn đại ca ..." Hoàng Hiểu Kha nhẹ nhàng tiến tới, một tay tóm lấy cổ của Mạnh Vũ Phồn, "Cô gái xinh đẹp trên khán đài vừa nãy là chị gái mà cậu đã nói phải không?"
Cậu ấy cười khà khà: "Chị gái cậu trông rất xinh. Chị ấy bao nhiêu tuổi? Là học sinh hay sinh viên? Có bạn trai chưa?"
Các đồng đội khác xung quanh cậu lập tức vểnh tai lên, tất cả nhìn chằm chằm vào Mạnh Vũ Phồn giống như một bầy sói đói.
Mạnh Vũ Phồn vừa bực mình vừa hối hận. Niềm vui sướng của cú ném phạt vừa nãy phút chốc tan biến. Sao cậu lại quên được nhỉ, chị Tiếu Tiếu vừa xinh đẹp vừa tao nhã, một khi xuất hiện sẽ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Dương Tiếu chỉ có thể là của cậu, giới thiệu cho bầy sói đói này? Nằm mơ giữa ban ngày!
Mạnh Vũ Phồn khó chịu trả lời: "Các cậu nghĩ gì vậy? Chị Tiếu Tiếu có bạn trai rồi!"
"Tiếu Tiếu? Ái chà, cả cái tên cũng rất đẹp ~ ~" Hoàng Hiểu Kha da mặt rất dày, huênh hoang nói, "Chị ấy có bạn trai thì đã làm sao? Cũng không phải đã kết hôn, đợi khi họ chia tay chẳng phải được rồi à!"
"..."
Chia tay? ? ?
Mạnh Vũ Phồn nghĩ thầm, chị Tiếu Tiếu sao có thể chấp nhận người như vậy được? Cậu và cô còn chưa quen nhau nữa, mà đã có người chờ họ chia tay rồi!!!
Cậu vừa định trả đũa, đột nhiên, một viên phấn bay tới, bang một tiếng, bắn trúng ngay giữa trán của Mạnh Vũ Phồn.
Mạnh Vũ hét lên đau đớn, có thể trông thấy một mảng da ửng đỏ.
"Nói gì, cười gì?" đứng trên bảng, huấn luyện viên trừng mắt nhìn cậu,"Nghỉ giữa hiệp là để các cậu điều chỉnh trạng thái của mình để tiếp tục nửa hiệp sau, không phải để các cậu tán dóc! Mạnh Vũ Phồn hiệp một chơi tốt, nhưng vẫn chưa phải là chiến thắng thực sự, tuyệt đối không được hời hợt! "
"... oh."
Cậu uất ức xoa xoa trán mình, nghĩ rằng cuộc cách mạng vẫn chưa thành công, cậu nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
...
Trên khán đài, Dương Tiếu vươn hơn một nửa người trên lan can, cứ nhìn chằm chằm về hướng đội bóng đang rời đi.
Cho đến khi cánh cửa phòng nghỉ đóng lại và bóng lưng của Mạnh Vũ Phồn biến mất trong tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, quay lưng định quay trở lại chỗ ngồi - Ơ!
Đằng sau cô, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như hổ rình mồi, không ai trong số họ nói bất cứ điều gì, nhưng trên khuôn mặt của mọi người đều viết cùng một câu: Gian tế này ở đâu ra? Lôi ra ngoài gϊếŧ!
Lưu Duyệt Nguyệt không có lương tâm, dùng que bóng khí che mặt của mình, nhìn ngang nhìn dọc, chỉ thiếu cắm một lá cờ nhỏ lên đầu, đề chữ: Tôi không biết cô ấy.
Không còn cách nào, ai bảo Dương Tiếu phách lối như vậy, trong lòng địch lại để bại lộ thân phận, tất nhiên, cô phải chấp nhận những cái nhìn đầy thách thức như vậy thôi!
Tuy nhiên, Dương Tiếu cũng chẳng cần bận tâm đến lũ trẻ con vẫn còn ăn học này.
Cô phủi nhẹ hai bàn tay không một hạt bụi, bình tĩnh nói, "Nhìn cái gì? Chưa nhìn thấy một nữ gian tế xinh đẹp như vậy bao giờ sao?"
Nói rồi cô quay người duyên dáng, bỏ lại những ánh mắt kỳ lạ đó, chân bước trên giày cao gót, lộp cộp bước ra khỏi khán đài của Đại học Truyền thông, hướng bước chân về đại dương màu trắng kia ...à, cái ao nhỏ.
Biết làm sao được, người hâm mộ Đại học Truyền thông quá đông, bên người hợp thành "đại dương", Đại học Hoa Thành chỉ đem lại sự bẽ mặt, chỉ có thể miễn cưỡng coi là một "cái ao".
Nhìn thấy cô ấy đến, hàng trăm con mắt trong ao đều dừng lại trên người cô ấy.
Thật kỳ lạ khi cô bị các sinh viên truyền thông nhìn chằm chằm, cô rất bình thản, không chút hoang mang; nhưng khi đến ranh giới của Hoa Thành, cô lại cảm thấy hơi lo lắng, toàn thân căng thẳng, cảm giác ấy giống như cô dâu mới lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ chồng.
"Nào nào nào, ngồi đây!" Ai đó nhiệt tình dành ra vị trí tốt nhất ở giữa, còn đưa cho cô một lá cờ nhỏ.
Dương Tiếu lúng ta lúng túng cầm lấy, miễn cưỡng vẫy vài cái.
Ngồi ở hàng ghế phía sau cô là một phụ nữ ở độ tuổi năm mươi, dường như là mẹ của cầu thủ nào đó.
Người mẹ hỏi: "Cháu gái ơi, cháu cũng là người nhà của cầu thủ à?"
Dạ ... người nhà cầu thủ?
"Cứ, cứ cho là vậy đi ạ," cô trả lời bất chấp.
"Cô nghe cháu hét tên Mạnh Vũ Phồn, chính là người vừa thực hiện cú ném phạt phải không?" Người mẹ kia niềm nở nói, "Cô là mẹ của Lưu Phương Châu, Lưu Phương Châu, cháu có biết không?"
Lưu Phương Châu? Lưu Phương Châu là ai nhỉ?
Dương Tiếu cố vắt óc mới nhớ lại một chút, à, đúng rồi, người đội trưởng vừa được đỡ ra ngoài dường như được gọi tên này. Trên ngực cậu ấy có in tên. Nếu không phải trí nhớ Dương Tiếu tốt, cũng không nhớ ra.
"Chân con trai cô sao rồi ạ?"
"Haiz ..." Mẹ Lưu thở dài. "Bác sĩ nói không sao, nhưng phải tịnh dưỡng một tuần. Chơi bóng rổ mà, mặc dù nói va chạm chấn thương là khó tránh khỏi, nhưng thân làm mẹ như cô vẫn rất xót xa."
Dương Tiếu tiện thể hỏi han mẹ Lưu vài câu, giọng cô hơi to. Những người ngồi ở hàng ghế đầu tiên nghe thấy ngoảnh lại và bắt được ánh nhìn của Dương Tiếu.
Dương Tiếu giật mình, đến giờ mới phát hiện ra những chàng trai cao lớn ở hàng đầu tiên đều là những cầu thủ không ra sân của đội bóng rổ Đại học Hoa Thành, mà người xoay đầu nhìn cô chính là Từ Đông!
Cậu ấy nhìn cô làm gì? Tên này không chỉ tự mình chơi bóng rổ cá độ mà còn muốn kéo Mạnh Vũ Phồn xuống vũng bùn đó, thậm chí còn hiểu lầm Mạnh Vũ Phồn và đánh cậu một đấm! Loại người này, đình chỉ thi đấu là nhẹ rồi, nên trực tiếp trục xuất khỏi đội bóng rổ mới đúng.
Nhưng Từ Đông như trời sinh đã mặt dày, thản nhiên chào hỏi cô: "Cô Tiếu Tiếu? Không ngờ cô cũng đến."
Dương Tiếu bình tĩnh nói: "Ừ, hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, vì vậy đến xem chú của cậu chơi bóng rổ."
Từ Đông: "..."
Mặt Từ Đông tối sầm lại và quay đi.
Mẹ Lưu bên cạnh Dương Tiếu rất hiếu kỳ, xem ra rất muốn biết cách gọi "cô" và "chú"