Edit: Lim
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 37: "Ngoài hoa hồng ra, tôi còn muốn giành quán quân!"
- - -
Khoảng cách từ khán đài đến sân bóng rổ không gần lắm, hai nghìn ánh mắt đang chăm chú nhìn Mạnh Vũ Phồn nhận hoa hồng từ tay đội trưởng đội cổ vũ, nhưng lại không nghe được họ nói những gì.
Ngay tại lúc mà mọi người tưởng rằng câu chuyện đi đến “kết cục viên mãn”, mắt đội trưởng đội cổ vũ bỗng nhiên đỏ lên, rồi che mặt khóc chạy đi mất.
Tất cả mọi người: “...???”
Rốt cuộc cậu ấy nói gì với cô ấy, là từ chối, hay là đồng ý rồi? Nếu như là từ chối, tại sao Mạnh Vũ Phồn lại nhận hoa? Nếu như đồng ý, tại sao đội trưởng đội cổ vũ lại khóc rồi chạy đi mất?
Ngay khi mọi người thảo luận hết sức sôi nổi, Mạnh Vũ Phồn làm một hành động ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ thấy cậu ôm bó hoa kia, bước nhanh về phía khán đài, tiếp theo, cậu giơ cao hai tay, đưa bó hoa vượt qua hàng rào bảo vệ, đưa đến hàng ghế đầu của đồng đội chưa lên sân.
Sau đó, cậu chỉ chỉ vào hoa, lại chỉ tiếp vào chỗ Dương Tiếu ngồi phía sau.
Đồng đội cậu lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý.
Cứ như vậy, bó hoa từ hàng ghế đầu chuyền qua hàng thứ hai, từ hàng thứ hai chuyền qua hàng thứ ba, ... Nhờ những đôi tay nối tiếp không ngừng, bó hoa hồng cứ như vậy chuyền tới trước mặt Dương Tiếu.
Dương Tiếu nhìn bó hoa, nửa muốn nhận nửa không. Vào lúc này, cả sân bóng rổ dường như yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng tim đập của chính cô.
Phù phù, phù phù, phù phù.
“Cháu mau cầm lấy đi” Bác Lưu còn hưng phấn hơn cô, thậm chí thay cô cầm lấy bó hoa từ hàng trước, rồi toét miệng cười nhét vào lòng cô.
Bó hoa hồng nằm trọn trong lòng cô, tiếng giấy gói bên ngoài phát ra tiếng kêu soàn soạt ―― Cả thế giới vừa mới yên lặng bỗng nhiên huyên náo trở lại!
Cô bị vô số âm thanh bao phủ, nhưng cô lại không rảnh để ý tới.
Cô nhìn bó hoa hồng trong lòng, hai tay cứng nhắc giữ chặt, lại cẩn thận từng tí một ôm lấy, mãi cho đến khi đầu ngón tay bị gai trên thân hoa đâm vào, cô mới khẽ kêu một tiếng.
Đây không phải lần đầu tiên Dương Tiếu được Mạnh Vũ Phồn tặng hoa, nhưng đây là lần đầu tiên nhận tấm lòng của cậu trước mắt nhiều người như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn hướng Mạnh Vũ Phồn trong trận đấu.
Hai cánh tay chàng trai giơ lên, hướng về phía cô vẫy vẫy, trên môi nở nụ cười không rõ là ngốc hay là đẹp trai. Không đợi cô trả lời, cậu nghe tiếng còi của huấn luyện viên liền chạy đến bên cạnh sân tập trung.
Dương Tiếu: “...”
Dương Tiếu nghĩ, cậu như vậy là có ý gì? Hoa người khác tặng, cậu đem tặng lại cho cô? Chiêu mượn hoa kính phật này, cho rằng cô sẽ vui sao?
Cô vừa thầm oán trong lòng, vừa cúi đầu khẽ ngửi. Hương thơm của hoa hồng trắng xộc vào mũi, thấm vào tim gan, tì phổi.
―― Ưm, thật thơm.
Dương Tiếu trộm nhoẻn miệng, giấu nụ cười vào trong bó hoa.
. . . . . .
Kết thúc hiệp đầu, Mạnh Vũ Phồn nhờ vào một quả ném phạt, khó khăn gỡ hòa tỷ số hai đội. Động tác này của cậu, khiến đội bóng rổ Đại học Truyền thông bỗng cảm thấy tức đen mặt.
Đây chính là sân nhà của họ! Sân nhà! Trên sân có bao nhiêu sinh viên đang nhìn họ như vậy, nếu như trên sân nhà mà còn không xuất sắc, vậy thì đội bóng rổ của họ khó mà ngẩng đầu lên được.
Vì thế mở đầu hiệp hai, huấn luyện viên đội họ liền đưa vào sân hai vận động viên chắc chắn là tiền đạo phụ MVP và tiền đạo chính, họ như cỗ xe tăng tấn công mạnh mẽ, lấy lại ưu thế sân nhà của mình.
Theo lý thuyết, đội Đại học Hoa Thành trong tình cảnh đã mất một hậu vệ hơn nữa hậu vệ này lại còn là đội trưởng, phải là không đấu lại Đại học Truyền thông mới đúng. Nhưng không biết sao, Đại học Truyền thông tấn công nhiều lần đều thất bại, kết thúc hiệp thứ ba, mới ném vào rổ được ba quả, chênh lệch tỷ số không lớn so với Đại học Hoa Thành.
Mà nguyên nhân của việc này, chính là Mạnh Vũ Phồn chơi đặc biệt sôi nổi dưới rổ.
“Không tồi, Phồn Tử.” Trên hàng ghế nghỉ ngơi cạnh sân, Hoàng Hiểu Kha nhìn Mạnh Vũ Phồn đầy mồ hôi ở bên cạnh, cười nói: “Ai yo, xem ra là nhờ vào sức mạnh của tình yêu. Hôm nay cậu phát huy hơn hẳn bình thường, chỉ dùng ba phần sức liền ghi mấy điểm.”
Mạnh Vũ Phồn không nghĩ cậu ấy sẽ nói như vậy, thề thốt phủ nhận: “Không phải, tớ làm gì có, cậu đừng nói bừa.”
“Đừng giả bộ nữa.” Hoàng Hiểu Kha chạm vào vai của cậu, nháy mắt ra hiệu chỉ chỉ Dương Tiếu ở phía sau: “Hoa đã tặng rồi, còn “chị” gì nữa? Tớ thấy đấy không phải “chị”, mà là “chị đẹp mua cơm ngon cho” mới đúng.”
Mạnh Vũ Phồn nghe không hiểu, mù mờ hỏi lại: “Làm sao cậu biết chị ấy thường mời tớ ăn cơm?”
“Haiz, tớ nói là bộ phim Hàn Quốc《Chị đẹp mua cơm ngon cho tôi》, chưa xem à? Nói về tình yêu chị em.” Hoàng Hiểu Kha nói: “Ở hiệp đấu đầu tiên, tớ liền nhìn ra các cậu có vấn đề, ai yo, Phồn Tử, cậu quá đáng lắm rồi nha, không hé răng nói cho anh em nửa lời nào liền quen một đại mỹ nhân, vừa trưởng thành vừa nóng bỏng! Đội trưởng đội cổ vũ trường mình mặc dù xinh đẹp, nhưng so với cô ấy, hoàn toàn là một cô bé, không thể sánh bằng ...”
Hoàng Hiểu Kha còn muốn tiếp tục tán gẫu, nhưng đúng lúc này, sau lưng hai người vang lên tiếng nói của huấn luyện viên.
“Hoàng Hiểu Kha, Mạnh Vũ Phồn, tôi thấy hai người nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ? Còn có tâm tư thảo luận phim Hàn Quốc nữa à?” Huấn luyện viên cười lạnh một tiếng: “Hai người đi mau, có phải kỳ sinh lý lần sau tôi còn phải chuẩn bị nước đường cho thêm ngọt không?”
Mạnh Vũ Phồn: “...”
Huấn luyện viên nhấc chân, đá vào mông mỗi người một cái: “Nghỉ ngơi đủ rồi thì vào sân cho tôi! Trận đấu còn mười phút nữa là kết thúc, xốc lại tinh thần cho tôi!”
Một trận thi đấu bóng rổ chỉ có tám mươi phút ngắn ngủi, nhưng thêm thời gian thay người, nghỉ ngơi, ném phạt, trọng tài lên sân vân vân ..., toàn bộ quá trình hơn hai tiếng đồng hồ.
Mà mười phút cuối cùng của trận đấu, cũng là mười phút dài nhất.
Thể lực, tinh thần sắp kiệt quệ, mỗi lần dẫn bóng qua người, mỗi lần nhảy lên úp bóng, mỗi lần tranh bóng, đều là thử thách ý chí cực lớn.
Vì để tiêu hao thể lực đội bạn, tuyển thủ hai bên đều dùng đủ mọi biện pháp kéo dài thời gian. Trong trận đấu chính quy không có người chơi bẩn, nhưng bọn họ sẽ cố