Tạ Miên tỉ mỉ suy nghĩ một chút.
Vốn dĩ hắn là một người cực kỳ nhạy bén, thông thường mà nói, ai có cảm tình với hắn đều bị hắn nhanh chóng phát hiện, sau đó bình tĩnh kéo dài khoảng cách, bóp ch3t mọi phiền phức từ trong trứng nước.Tạ Miên không ngờ mới bước đầu tiên đã bị vấp, hắn còn đang suy nghĩ cách tìm manh mối đã đến nơi trả sách.Đệ tử thủ tịch vẫn là vị sư đệ họ Tuân kia, hắn ta đang gục xuống bàn đọc sách.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy Tạ Miên, dường như hắn ta phải hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm lắm, suýt chút nữa hắn ta đã ngã từ trên ghế xuống, luống cuống tay chân vứt quyển sách ra sau.Lúc đầu Tạ Miên cũng không để ý quyển sách kia, nhưng vì động tác của hắn ta mà Tạ Miên lại vô tình nhìn lướt qua, hắn chỉ kịp thấy cái bìa xanh xanh đỏ đỏ và một chữ “Bích”.“Tạ, Tạ sư huynh.” Khuôn mặt Tuân Khải đỏ hồng, vẻ mặt bối rối, lắp bắp giải thích: “Là, là thoại bản*, nói, nói về truy tìm báu vật! Đệ tùy tiện lật, lật xem.”(*) Tiểu thuyết.Tạ Miên cũng không để ý vì sao hắn ta lại biểu hiện ra vẻ hoảng hốt như vậy, hắn vờ như có điều nghiền ngẫm mà gật đầu: “Hóa ra là thoại bản.”… Tạ Miên trả sách xong liền xoay người đi về phủ thành chủ.Lục Lam đang đứng ở hành lang hóng gió, nàng thấy Tạ Miên tiến đến thì sai người mời hắn vào, vui vẻ cười rộ lên: “Ồ, thằng nhóc thúi kia hôm qua mới xuất quan, hôm nay lại không nằm ăn vạ bắt ngươi ở cùng nó?”Tạ Miên bất đắc dĩ: “Sư phụ nói đùa.”Có dọa đánh chết Lục Phỉ Chi thì y cũng không bao giờ làm ra chuyện như lăn lộn ăn vạ.Lục Lam chống cằm, có vẻ không tập trung, trên mái tóc đen mượt của nàng kẹp một bím tóc hình con chim đỏ rực: “Hai ngươi là đồ sói mắt trắng mà, không có chuyện thì không bao giờ tìm đến ta.
Nói đi, có chuyện gì?”Từ lúc Tạ Miên tới thành Triều Phượng và được Lục Lam thu làm đồ đệ đến nay đã hơn mười năm.
Tạ Miên cũng không phải trẻ con, chưa chắc hắn đã chịu được việc người khác chăm sóc cẩn thận.
Cũng may Lục Lam không phải là một trưởng bối thích quan tâm việc nhỏ nhặt nên hai người mới ở chung theo hình thức không mặn không nhạt, tự tại tùy ý.“Đồ nhi không có việc gì mà cứ tới quấy rầy sư phụ và sư công(*), chỉ sợ người lại tìm cách đuổi con đi.” Tạ Miên cười, đứng ngay ngắn bên cạnh Lục Lam, thản nhiên quạt cho nàng.
“Hai năm nay đồ nhi bị vây trong bình cảnh, có phải nên ra ngoài một chút...”(*) Chồng của sư phụ.Vừa nghe Tạ Miên nhắc tới việc này, Lục Lam liền biết hắn muốn gì, nàng lập tức bày ra vẻ mặt “không chịu nổi”: “Ngươi nuông chiều nó quá rồi đấy! Nó năm nay đã hai sáu, ai không biết lại tưởng nó sáu tuổi.”Nét cười trên mặt Tạ Miên không đổi: “Sư phụ, là đồ nhi muốn mở mang tầm mắt, gặp gỡ anh tài trong thiên hạ, không liên quan đến Phỉ Chi.”Lục Lam liếc mắt: “Sớm không đi trễ không đi, nó vừa nói đi ngươi cũng muốn đi ra ngoài.
Nếu không liên quan đến nó, vậy thì thế này đi, nó đi hướng đông ngươi đi hướng tây, không được đi cùng nhau.”Tạ Miên bị nói đến nghẹn, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “Đệ tử quả thật không yên lòng.”Hắn cũng không phải kiểu người luôn thích đặt người kia trước mắt, bọn