Giữa trưa, vào đúng giờ ăn cơm, phố phường vắng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng ve kêu ngoài cửa sổ.Tiệm sách không có khách, ngay cả ông chủ cũng quay về hậu viện hóng mát.
Tiểu nhị chống má mơ mơ màng màng gật gù sau quầy, vừa thấy người bước vào liền vội vã lấy lại tinh thần.Người bước vào tiệm là một nam tử tướng mạo bình thường, mặc y phục xanh nhạt, thoạt nhìn hắn chỉ giống một thư sinh tầm thường, nhưng không hiểu vì sao vừa nhìn thấy hắn, tiểu nhị đã không rời nổi mắt.
Khí chất người đó ôn hòa nội liễm, ngay cả nhiệt độ nóng nực ngày hè cũng hạ xuống mấy phần vì sự xuất hiện của hắn.Nam tử áo xanh đi đến trước quầy, lúc này tiểu nhị mới giật mình tỉnh lại, vội cười nói: “Khách quan muốn hỏi gì?”Giọng nam tử ôn hòa: “Chỗ này của các ngươi có bán thoại bản không?”Tiểu nhị gật đầu, dẫn người đến trước kệ sách: “Khách nhân muốn mua quyển nào, hay muốn xem thử trước?”Nam tử nhìn giá sách chất đầy những cuốn sách xanh xanh đỏ đỏ, hơi khó xử: “Nhiều vậy sao?!”“Ta mua giúp muội muội.” Hắn áy náy nói: “Nhưng bình thường ta không xem cái này, bây giờ lại không nhớ ra muội ấy muốn quyển nào.
Hình như là chuyện về một nam tử theo đuổi người trong lòng.”Tiểu nhị cũng khó xử: “Cái này, ở chỗ chúng ta có nhiều lắm.”Nhưng mối làm ăn đã đến cửa thì không thể đẩy ra ngoài, tiểu nhị nhiệt tình nói: “Nếu không ta đề cử cho ngài vài quyển?”Nam tử thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền rồi.”Vừa đúng sở trường của mình, tiểu nhị lại lên tinh thần: “Nếu mua cho muội muội ngài, bên trong còn có tình tiết đi tìm tình yêu, ta đoán là thoại bản viết về tình cảm.
Ngài đến đây là đúng chỗ rồi! Ngài đừng nhìn chỗ chúng ta nhỏ mà coi thường, ở đây có mấy vị tiên sinh chuyên sáng tác, chỉ cung ứng cho nơi này, cực kỳ nổi danh ở Triều Phượng thành.”“Nổi nhất ở chỗ này là —— “Song Bích truyện”, hôm nay ra kỳ ba mươi hai.
Nếu ngài không thích thoại bản dài kỳ, hoặc lo muội muội đã xem rồi thì có thể xem thêm quyển này.”Tiểu nhị vừa nói vừa rút ra một quyển khác: “Liễu Diệp Mi tiên sinh mới viết ba tháng trước ——”Song Bích giao huy: Mười lăm năm quen biết giữa ta và ngươi”.
Lúc mới ra thật sự là cung không đủ cầu, chúng ta phải vội vàng viết thêm ba hồi nữa mới tạm đáp ứng được.”Tiểu nhị nói khô cả giọng nhưng người sau lưng vẫn không thèm đáp lại.
Hắn quay đầu nhìn lại, chợt phát hiện ý cười trong mắt người kia đã biến mất từ lúc nào.Âm lượng của hắn vội hạ thấp xuống: “Khách nhân, ngài sao vậy?”Nam tử áo lam nuốt nước bọt: “Ta thấy trên nhiều cuốn sách đều viết hai chữ “Song Bích”, vậy đó là…”Tiểu nhị còn tưởng chuyện gì, đĩnh đạc nói: “Chính là Song Bích của thành Triều Phượng chúng ta, Lục Phỉ Chi và Tạ Miên mà.”Tạ Miên cố ý dịch dung, đến tìm mua thoại bản: “…”Hắn chợt nhớ hôm nay ở Tàng Thư Các, lúc mà Tuân sư đệ vội vàng giấu cuốn sách đi, hắn đã kịp nhìn thấy một chữ “Bích” bên ngoài.
Tiểu tử kia cực kỳ hốt hoảng, đến lúc này rốt cuộc cũng giải thích được vì sao.Á à, “truy tìm kho báu” cơ à.Hắn chỉ biết mấy vị sư muội ngấm ngầm suy đoán quan hệ giữa hắn và Lục Phỉ Chi.
Hắn đã giải thích mấy lần nhưng không có tác dụng gì, sau đó hắn tự giác nghĩ cây ngay không sợ chết đứng, không còn nhắc lại nữa.
Dù sao trong đầu tiểu cô nương hay có mấy suy nghĩ kỳ quái, ngược lại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.Nhưng hắn không ngờ rằng, người ở bên ngoài lại dám lấy bọn họ làm nhân vật chính của thoại bản! Đã vậy bọn họ còn thấy cực kỳ thích thú?!Thậm chí mấy sư đệ của Học Cung cũng đến chỗ này xem?!Được lắm.Tạ Miên cố làm mình tỉnh táo lại: Quan trọng nhất là hắn phải nhanh chóng mua sách, sau đó rời khỏi nơi đáng sợ này.Tạ Miên nhìn lướt qua kệ sách, hắn nhanh chóng rút một quyển vừa không có “Song”, cũng chẳng có “Bích” ra ngoài.Tiểu nhị bị sặc nước miếng, uyển chuyển nói: “Khụ khụ, cái này cũng nói về Song Bích, rất nổi tiếng, nhưng sợ là không thích hợp với tiểu