Mười ngày liên tiếp Lục Phỉ Chi đều ăn cá phi lê mẫu đơn.Đến ngày thứ mười một, rốt cuộc y cũng ăn đến ngán rồi.Vừa lúc vết thương trên đùi sắp khỏi, y dự định ra ngoài một chuyến, thế là giơ chân đá luôn bó hoa cản đường vào bụi cỏ.Gì mà cắm hoa vào bình, nhìn vật nhớ người, làm gì có chứ.
Thậm chí Tạ Miên nghi ngờ y còn không thèm nghĩ có người cố ý đặt hoa trước cửa chứ đừng nói đến việc rình xem đó là ai.Chiêu thứ nhất của Hệ Thống thất bại thảm hại làm nó ủ rũ vài ngày.
Cuối cùng nó vẫn quyết định “tặng hoa”, nhưng từ “hoa Lục Phỉ Chi sẽ thích” thành “hoa Lục Phỉ Chi muốn ăn”, dù sao vừa nhìn đã ném đi cũng lãng phí quá.Nghĩ như vậy, nó lập tức phấn chấn: "Bước thứ hai, để bắt được trái tim của một nam nhân, trước tiên phải bắt được dạ dày hắn!”Xét thấy việc này Tạ Miên vẫn thường xuyên làm, Hệ Thống quyết định tăng độ khó: "Một ngày ăn mấy lần không quan trọng, quan trọng là… phải có cảm giác nghi thức đặc thù! Người viết tác phẩm này rất giỏi, ngươi xem, ban ngày bận việc, không bắt buộc phải ở cùng nhau, nhưng có thể cùng ăn khuya!”Hệ Thống chìm vào suy nghĩ của mình: "Cứ coi như Lục Phỉ Chi có việc không về được, nhưng đúng giờ ngươi vẫn mang đồ đến cho y! Cứ thế mãi, y sẽ nhớ đến ngươi, cũng quen dần với việc về nhà ăn khuya, đồng thời ngăn y làm loạn bên ngoài!”Tạ Miên đỡ trán.Lục Phỉ Chi làm loạn bên ngoài? Ngươi đề cao y quá rồi."Ta cũng không ngại ăn khuya với y.”Ngày nào bọn họ cũng làm việc này, chỉ là đổi thời gian mà thôi.Tạ Miên nhìn người bên cạnh đang vui vẻ ăn cơm, hắn thấy có chút lo: "Nhưng ta nhớ nguyên hình của y là chim, nếu tối nào cũng ăn, sau này không biết còn bay được không?”Song, hắn lại nghĩ thầm: Lục Phỉ Chi không dùng nguyên hình, chắc là không đáng lo đâu!… Chân Lục Phỉ Chi vừa khỏi, y lại vui vẻ bay nhảy cả ngày.Tuy y giận dỗi mẫu thân nhưng vẫn nghe hiểu lời nàng, không còn trầm mê cung tiễn như trước nữa.
Dạo gần đây y bắt đầu luyện tập cận chiến, suốt ngày lăn lộn ngoài thao trường.
Giờ cơm cũng lặng lẽ bị đẩy xuống buổi tối.Sự thật chứng minh Tạ Miên rất hiểu Lục Phỉ Chi, quả nhiên y chưa từng để ý những thay đổi gần đây.
Y còn đang chìm trong niềm vui sướng vì “muốn ăn gì thì ăn, buổi tối còn được A Miên nấu thêm đồ”, tự đưa ra lời giải thích hoàn mỹ “dạo này A Miên tốt như vậy, nhất định là vì không nỡ nhìn ta cực khổ”.Mà hắn và Hệ Thống đều phát hiện, cái gọi là “nước ấm luộc ếch”, “bày mưu đặt kế”, hoàn toàn không thể làm xúc động dây thần kinh thô của Lục Phỉ Chi, Tạ Miên cũng phải thở dài trong lòng.Thứ nhất, hắn sợ xấu hổ.
Mấy năm nay, trong quan hệ giữa hai người, hắn luôn diễn phần “đại ca”, nếu như bại lộ việc “thích” Lục Phỉ Chi thì hắn cảm thấy mình giống một tên bi3n thái.
Thứ hai, Lục Phỉ Chi là người thẳng như ruột ngựa, chắc chắn sẽ không đắc ý khi khi biết có người thích y.
Ngược lại, nếu người mà Lục Phỉ Chi vẫn luôn thưởng thức và yêu mến lại ái mộ mình thì có khi còn khiến y thấy bối rối.Tạ Miên cũng không muốn chỉ vì nhiệm vụ này mà ảnh hưởng đến tình cảm hữu nghị nhiều năm giữa hai người.Cứ như vậy đi, làm việc theo sắp xếp của Hệ Thống, sau đó thông báo và nhận lời từ chối là được.Rồi coi như mọi chuyện trước đây chưa từng tồn tại.Được rồi, chỉ cần hắn không thừa nhận, Lục Phỉ Chi cũng sẽ tin đó chỉ là ảo giác.…..Bên trong sân đấu võ, Lục Phỉ Chi đang đối chiến với người khác.Linh lực trên lôi đài không ngừng chấn động, nhưng trận chiến ở nơi này vừa im lặng lại nhanh chóng, giống y như nhiều năm trước đây, khi mà nhân tộc và yêu tộc vẫn chưa biết cách mượn linh khí trời đất, còn đang chiến đấu chỉ bằng cách va chạm vật lý.Mỗi ngày luyện tập cận chiến, yêu cầu của Lục Phỉ Chi càng nghiêm khắc hơn.
Những người bồi luyện với y đều là cao thủ cận chiến đứng đầu, tu vi chưa chắc đã cao thâm nhưng cảm ngộ và nhạy bén lại vượt xa người thường.Kiếm quang sắc bén trước mắt, Lục Phỉ Chi nhanh chóng chuyển động thắt lưng tránh đi, đập vào cổ tay thiếu niên trước mặt.Người hôm nay đối luyện với hắn là Mục Phi Song, người tộc Yến có sở trường tốc độ.
Lục Phỉ Chi mất đi ưu thế nhạy bén, lại không chịu sử dụng linh lực, chỉ có thể vất vả đỡ chiêu, mồ hôi theo thái dương chảy dọc xuống.Năm y mười sáu tuổi, một trưởng bối đã từng khuyên y là cung tên chỉ thích hợp đánh tầm xa, coi như Lục Phỉ Chi am hiểu nhưng cũng nên chọn một binh khí khác phối hợp đánh cận chiến.Lục Phỉ Chi