Một người một Hệ Thống giằng co.Hệ Thống bất đắc dĩ nói: “Nhưng truyện này thật sự rất cảm động, nếu ngươi chịu làm theo nó thì nhất định có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.”Tạ Miên cực kỳ khiêm tốn: “Không phải không phải không phải, may ra thì có thể vượt qua tiêu chuẩn thấp nhất của các ngươi thôi.”Hệ Thống rất thất vọng, nó buộc phải bỏ cuốn sách khiến nó say mê – “Trước kia ngươi theo đuổi ta, bây giờ ta theo đuổi ngươi, câu chuyện của chúng ta là một cuộc đua không có hồi kết”, “ngược luyến tình thâm” mà ấm ức nhìn quyển khác.Sáng sớm ngày thứ hai, Hệ Thống rốt cuộc cũng vui vẻ trở lại.
Giọng nó vừa rụt rè lại vừa đắc ý: "Hôm qua ta cố ý quay về bàn bạc với đồng nghiệp, sau đó ta phát hiện ra một phương pháp rất thích hợp với ngươi.”Tạ Miên đã không còn hy vọng gì với Hệ Thống, hắn nhận ra nó chỉ thích loại thoại bản máu chó không thực tế.Gì mà tặng hoa dưới trời mưa, vì cãi nhau mà hứng gió đến mức hộc máu, ngắm trăng rơi lệ, thả đèn lồng đầy trời viết nên tên của ngươi, điên cuồng ăn dấm chua, hét to trước mặt mọi người “Ngươi yêu ta hay yêu hắn”… Mỗi một cái đều đột phá điểm “không muốn nhìn thấy hỏa táng tràng(*)” của Tạ Miên.(*)Hỏa táng tràng: Cụm đầy đủ là Truy thê hỏa táng tràng, ý chỉ lúc còn vợ thì không lo giữ, lúc mất mới vội vã níu kéo, thường thấy trong những quyển truyện tra nam quay đầu là bờ, gương vỡ lại lành.Hơn nữa, Tạ Miên cho rằng, dù hắn có thực sự làm như vậy, mọi người cũng sẽ không nghĩ là hắn thích Lục Phỉ Chi, có lẽ còn thấy đầu óc hắn có vấn đề.Thậm chí Tạ Miên từng nghĩ: Nếu hắn giả điên khùng thì có dễ tỏ tình hơn không?Có phải Lục Phỉ Chi đã làm sai gì không, tại sao lại muốn y chịu nỗi khiếp sợ này?Dường như Hệ Thống nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nó hừ lạnh nói: "Lần này ta nói thật đấy! Nếu ngươi không nghe thì lần sau đừng hòng ta giúp ngươi nữa.”Nhân loại ngu xuẩn, chuẩn bị cút về lò hỏa thiêu đi!!Tạ Miên hít một hơi, làm xong bước chuẩn bị tâm lý, hắn cười nhẹ một cái: "Mời ngài nói.”Hệ Thống thần thần bí bí: "Đêm qua chúng ta đã đọc xong hơn trăm thoại bản, tiến hành tổng kết phân tích các phương pháp theo đuổi một người, cuối cùng phát hiện ra một điểm chung: Nước ấm nấu ếch!”Cái giọng máy móc của nó vậy mà khiến Tạ Miên nghe ra mùi diễn cảm: "Ngươi thật lòng yêu một người, nhưng ngươi biết không có cách nào theo đuổi người đó, y luôn phiêu bạt bay lượn, là một loài chim không chân không chịu hạ xuống vì ai!”Tạ Miên liên hệ câu nói này với Lục Phỉ Chi, hắn cảm thấy cũng có chút tương tự.
Nhưng mà: "Cái loài chim không chân gì đó, có phải ngươi xem nhầm kênh rồi không?(*)"(*)Chim không chân ý là cái con ở trong quần đó =))"Trời ạ, ngươi đừng để ý mấy chi tiết này!"Hệ Thống cảm thấy nó chịu đủ rồi, lần sau chọn ký chủ nhất định phải tìm một người có tế bào lãng mạn, nhưng giờ nó vẫn phải lo nốt nhiệm vụ này đã.
"Vì vậy, ngươi chỉ có thể biến mình thành những cơn gió xung quanh y…”Ngược lại, Tạ Miên bây giờ tỏ vẻ vò đã mẻ lại còn sứt, hắn không còn gì để mất nữa, chỉ đành chết lặng cắt lời nó: "Nói tiếng người.”Bỏ đi.
Cần gì phải so đo với loại người không thú vị này, ngay cả cái hay của thoại bản cũng không cảm nhận được?Hệ Thống mặc niệm câu nói kia ba lần, rốt cuộc cũng có thể tâm bình khí hòa, thở dài nói: "Nói chung là ngươi phải lặng lẽ chăm sóc y, giúp đỡ y từ sinh hoạt thường ngày đến thực hiện mơ ước, từ từ khiến y phải ỷ lại, dựa vào ngươi, cuối cùng là xin một cái thẻ người tốt từ chỗ y.”Tạ Miên nhạy bén nheo mắt: "Cái này đâu có khác gì lời ta nói hôm qua? Lúc đó ngươi còn nói phương pháp này của ta là nuôi trẻ nhỏ.”"Đương nhiên là có khác chứ!"Hệ Thống nghiêm túc nói: "Nuôi trẻ nhỏ là đơn thuần chăm sóc y, còn nước ấm luộc ếch là cầm tù có mục đích.”Tạ Miên suy nghĩ: "Nuôi trẻ em là nuôi dưỡng một cách khoa học, mà nước ấm luộc ếch không khác gì việc “lặng lẽ đút cho y ăn lên 175 cân, trừ ta ra không có ai để ý đến y hết.”“Hệ Thống: "… Cũng không khác lắm đâu.
Ngươi có thể hiểu như vậy.”Tạ Miên xúc động nói một câu: "Thù hận lớn thật.”"Câm miệng!" Hệ Thống tức điên lên: "Tất cả đều tại ngươi hết!