Hoàn cảnh thay đổi cộng với trong lòng có điều lo lắng nên Tạ Miên dậy rất sớm.
Hắn vừa mở mắt đã có phát hiện ngoài ý muốn -- vậy mà hắn vẫn ngủ ở nguyên chỗ cũ, còn Lục Phỉ Chi lại ngoan ngoãn nằm bên kia.
Mỗi người nằm một chỗ, không ai động chạm đến ai.Đây đúng là một chuyện hiếm hoi.Lại nói, lý do tại sao Tạ Miên luôn nằm sát sườn thì phải kể đến một câu chuyện xưa bi thảm.Lúc hai người mới bắt đầu cùng ngủ trên một cái giường, Tạ Miên tự nhận là huynh trưởng, đương nhiên hắn muốn ngủ ở mé bên ngoài để tiện cho việc chăm sóc bạn nhỏ bị thương.
Lúc ấy vẫn còn tốt, tuy tư thế ngủ của bạn nhỏ hơi bá đạo nhưng rốt cuộc người còn nhỏ, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.Đến lúc bạn nhỏ không còn nhỏ nữa, chẳng mấy chốc đã trở thành một thanh niên hoa hòe lòe loẹt thì uy lực của tư thế ngủ ấy cũng trưởng thành theo.Tạ Miên bị Lục Phỉ Chi chen mất chỗ ngủ mà lăn xuống khỏi giường ba ngày liên tiếp.
Đến ngày thứ tư, hắn rất tự giác dọn gối đi vào bên trong nằm.Dù sao mé bên trong là tựa sát vách tường rồi, Lục Phỉ Chi muốn nằm lấn giường kiểu gì cũng được, cùng lắm thì cả hai chen nhau ngủ bên góc giường.Lúc Tạ Miên ngủ dậy đã cố nhẹ nhàng hết mức có thể nhưng Lục Phỉ Chi vốn dĩ không có ngủ, tất nhiên là y nghe được âm thanh lúc rời giường của Tạ Miên.
Y cố kiên nhẫn nằm thêm chốc lát mới giả bộ vừa tỉnh.Lục Phỉ Chi đã không ngủ nguyên một đêm.Y vừa nhắm mắt là trong đầu tự động nhảy ra các kiểu thoại bản, cái gì mà vấn vương trong lòng, ngày đêm thao thức, ảm đạm thương tâm, đã thế y còn tưởng tượng mặt của nhân vật đơn phương kia thành mặt của Tạ Miên.
Vất vả lắm mới xuy tan được mấy ảo tưởng đó thì lúc mở mắt ra, Lục Phỉ Chi lại phát hiện ra người ta đang nằm ngủ ngay sát rạt, khoảng cách giữa hai người gần đến mức y có thể thấy được từng cọng lông mi của Tạ Miên.Cả buổi tối Tạ Miên không dám động đậy, y chỉ sợ bản thân không cẩn thận lại lăn đến bên người Tạ Miên, mạo phạm đến người ta.
Quả thật là Lục Phỉ Chi đã trải qua một đêm vừa khẩn trương lại vừa lo âu, mệt còn hơn bị tra tấn.Vì vậy nên lúc Tạ Miên nhìn sang bên, hắn liền phát hiện Lục Phỉ Chi tuy đã ngủ cả đêm nhưng thoạt trông có vẻ không có tinh thần, ngược lại còn mỏi mệt, thậm chí khóe mắt còn ửng đỏ như có như không.Tạ Miên thầm rùng mình: Không thể kéo dài chuyện này được nữa.Tạ Miên còn đang suy tính xem làm thế nào để lừa người ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.Người đứng ở ngoài cửa là một người thanh niên mặc áo xanh lam ngọc, trông rất đoan trang tuấn tú, thoạt nhìn ôn hòa như một viên ngọc.
Tạ Miên liếc một cái đã nhận ra là sư đệ hôm qua, hắn cười chào hỏi: "Sầm sư đệ, chào buổi sáng.”Hôm qua Sầm Vũ nghe lời khuyên nhủ của Đường Dật Nhiên xong thì đã trở về suy nghĩ thật kỹ.
Hắn không sợ Lục Phỉ Chi, nhưng nếu người hắn ái mộ đã có người trong lòng, hơn nữa hai người còn ân ái mặn nồng thì hắn cũng không làm nổi chuyện như chia uyên rẽ thúy hay tơ tưởng tới người thương của kẻ khác.
Vốn dĩ Sầm Vũ đã hạ quyết tâm từ nay sẽ duy trì khoảng cách với Tạ Miên, không để cho Tạ Miên