Thật ra các phu tử làm như vậy cũng không hẳn là vì Lục Phỉ Chi.Đêm qua lúc bọn họ nghe Tạ Miên kể xong thì hơi có chút lo lắng trong lòng, ngựa không dừng vó đi tuần tra một phen.
Sau đó bọn họ bắt được hai đệ tử đang uống rượu trong phòng, ba đứa thì đọc thoại bản về chuyện phong lưu gió trăng, còn lại có người chơi mạt chược, ném thẻ vào bình,...Không khí trong Học Cung của thành Triều Phượng từ trước tới nay luôn tự do tự tại, trừ việc lên lớp mỗi ngày thì cũng không hạn chế việc học sinh vui chơi, nhưng dù sao thì lần này đi cũng là chuyện quan trọng, hơn nữa còn đi mất mấy tháng.Những học sinh đã đủ tư cách tham gia Hội Trích Tinh thì thôi không nói, nhưng trên thuyền còn có hậu cần cùng một số đệ tử tuổi còn nhỏ đi cùng, nếu bị dạy hư thì lúc về cũng không dễ ăn nói.Lúc này mới có cái gọi là giờ tự học.Ngay từ đầu Tạ Miên còn lo Lục Phỉ Chi sẽ không chịu đi học.
Trước đây Học Cung cũng từng có quy định như vậy, mà Lục Phỉ Chi toàn khịt mũi coi thường, y cảm thấy giờ học đó chỉ tổ lãng phí thời gian.
Nhưng Tạ Miên không ngờ lần này Lục Phỉ Chi cực kỳ phối hợp, hừng đông mỗi ngày đều đi đến lớp, tận đêm muộn mới trở về phòng, phải nói là vô cùng cố gắng.Mấy vị sư trưởng ngồi trên bục giảng, hoang mang quan sát y mấy ngày cũng không thể nhìn ra vấn đề ở đâu.Đúng là Lục Phỉ Chi thường xuyên bày ra vẻ lạnh lùng, không thích nói cười với người khác, nhưng bình thường y cũng luôn như vậy, thật sự không giống như người có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.Mạc phu tử lại lấy cớ muốn làm mẫu cho các đệ tử khác mà đánh vài chiêu với Lục Phỉ Chi, lão phát hiện lúc Lục Phỉ Chi vận dụng linh lực thì thần hồn vẫn ổn định, hơi thở bình ổn, không những không có vấn đề gì mà còn mơ hồ có dấu hiệu thăng cấp.Nhưng A Miên không giống như đang nói dối.Cuối cùng vẫn là Sầm phu tử nhìn ra vấn đề đầu tiên, lão lén hỏi mấy người khác: "Các ngươi có phát hiện ra không? Hình như chỉ lúc nó tiếp xúc với A Miên mới thể hiện ra gì đó không đúng.”Lão vừa nói như vậy, mấy người khác đã đem sự chú ý đặt hết lên hai người kia, quả nhiên bọn họ đã phát hiện ra điều mới lạ.Tính cách của Lục Phỉ Chi trước giờ đều phân ra hai cực rõ ràng.
Y không phải kiểu người trầm mặc kiệm lời, chỉ là y sẽ thể hiện sự lạnh nhạt với người hoặc việc mà y không có hứng thú; mà đối với người y thân thiết thì sẽ biểu hiện rất thẳng thắn.Ai cũng biết Tạ Miên đối với Lục Phỉ Chi mà nói là một tồn tại đặc biệt.Nếu nói Lục Phỉ Chi thấy ở bên ai mà thoải mái tự tại nhất thì có lẽ ngay cả cha mẹ ruột và muội muội của Lục Phỉ Chi còn thua xa Tạ Miên.Mấy ngày nay, y vẫn ngồi chung trên một chiếc bàn dài với Tạ Miên.
Nhưng một khi Tạ Miên vừa tới gần, ví dụ như hắn nhoài người qua lấy một cây bút hay vỗ bả vai y một cái, rõ ràng đó chỉ là những hành động rất đỗi bình thường nhưng Lục Phỉ Chi sẽ trở nên gượng gạo cứng đờ lại.
Có đôi khi y còn cố tình làm lơ ánh mắt hoặc sự đụng chạm từ phía Tạ Miên.Sầm phu tử ngẫm lại.
Dựa theo kinh nghiệm dạy học nhiều năm của lão, sao lão cứ cảm thấy Lục Phỉ Chi giống