Edit: LazyGirl.
——————
Chu Lệnh Hành ôm Tô Hành vào phòng tắm trong phòng cô, anh cẩn thận đặt cô nằm xuống bồn tắm, rồi chạy ra khỏi cửa mà không hề nói lời nào.
Cho đến khi anh cầm hộp thuốc xuất hiện một lần nữa, Tô Hành vẫn chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.
Da của Tô Hành vốn đã trắng, lúc này cánh tay hiện lên những chấm đỏ do nước sôi bắn lên.
Chu Lệnh Hành lấy thuốc mỡ ra, bóp một ít lên đầu ngón tay.
Cau mày nhìn những nốt đỏ trên cánh tay của cô, nhẹ giọng nói: "Sẽ hơi đau, em cố chịu một chút."
Tô Hành gật đầu.
Cũng kỳ lạ, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng này của anh, cô còn muốn an ủi anh vài câu.
Trong khi rõ ràng cô mới là người bị thương.
Sau khi Tô Hành gật đầu, Chu Lệnh Hành cũng không hề do dự.
Thổi nhẹ vào những nốt đỏ, bàn tay chậm rãi bôi thuốc lên.
Làn gió mát lạnh và cảm giác nóng như lửa đốt trên cánh tay như chống cự lại nhau, Tô Hành cắn chặt răng, cố kìm lại cơn đau sắp trào ra từ cổ họng.
Chu Lệnh Hành bôi thuốc rất cẩn thận, từng chút một, không chừa lại khe hở.
Bôi được nửa chừng, hết lần này đến lần khác, quan sát biểu cảm trên mặt Tô Hành, thấy cô không tỏ ra khó chịu mới dám bôi tiếp.
Tô Hành đã phải rất vất vả để chịu đựng.
Không chỉ cánh tay mà làn da ở ngay bụng bị phỏng cũng truyền đến từng cơn đau.
Vừa rồi, tô mì của Lão Ngư đã đổ thẳng lên bụng cô, còn cánh tay chỉ bị phỏng một ít.
Mà tên đầu sỏ gây chuyện thì đang nằm la liệt trên ghế sô pha.
Lão Ngư kéo Tiểu Bản lại, chỉ chỉ cửa phòng mà Chu Lệnh Hành vừa mới khép lại, "Cậu chạy lên xem chị gái giúp tôi với, tôi không dám lên..."
Tiểu Bản lập tức thoát ra khỏi đôi tay đang giam cầm cậu lại, "Cậu đừng có mà hại tôi, giờ mà đi khác gì dâng mạng cho giặc?"
Lão Ngư mơ hồ, không hiểu cậu ấy nói gì, xoa xoa tóc, "Là sao? Cũng đâu phải cậu làm đổ tô mì lên người chị gái? Gì mà dâng mạng cho giặc?"
Tiểu Bản thở dài, tỏ vẻ thông cảm, võ vỗ bả vai rắn chắc của Lão Ngư, "Ngoại trừ việc xin lỗi chị gái, tôi khuyên cậu nên ngồi suy nghĩ làm sao để Lệnh ca hết giận đi."
Lão Ngư: ????
Là sao?? Sao Lệnh ca phải tức giận vơi cậu?
Trên lầu, Chu Lệnh Hành lúc này dừng động tác, lông mày vẫn chưa hề buông lỏng, trầm giọng hỏi, "Ổn không?"
Tô Hành khẽ gật đầu trả lời, "Không đau nữa."
Nhìn thấy biểu tình cố gắng nhịn đau của cô, sắc mặt Chu Lệnh Hành trở nên khó coi hơn, "Không đau? Em có muốn soi mặt mình đang trông như thế nào không?"
Dứt lời, một bàn tay to trực tiếp vén áo của cô lên, một mảng đỏ ửng lọt vô tầm mắt anh.
Hai giây sau, không đợi anh xem kỹ càng, sắc mặt Tô Hành ửng đỏ, kéo áo thun xuống, nhẹ giọng nói, "Để em tự làm."
Chu Lệnh Hành đen mặt, "Đừng nhúc nhích."
Nói xong liền muốn nâng áo cô lên.
Tô Hành vội vàng nắm lấy tay anh, lặp lại một lần nữa, "Để em tự làm, anh ra ngoài trước đi."
Chu Lệnh Hành hơi tức giận.
Dường như còn muốn nói gì đó, cuối cùng là từ bỏ.
Giây tiếp theo liền xoay người đi ra cửa.
Tô Hành ngẩn người, nhưng cơn đau nóng rát đau đớn đã kéo cô trở lại, lúc này mới chậm rãi vén áo lên, bắt đầu tự bôi thuốc.
Một bên bôi, một bên buồn bực.
Anh ấy giận à?
Tô Hành thực sự hiểu Chu Lệnh Hành.
Đúng là anh đang giận.
Mặc dù anh cũng chả biết bản thân đang tức giận cái gì.
Anh chỉ biết, ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tô Hành tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh vì đau, anh liền không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng.
Chờ đến khi Tô Hành bôi thuốc xong đi ra, mới thấy người đàn ông đang ngồi ủ rũ bên giường mình.
Cô cảm nhận được toàn thân Chu Lệnh Hành tràn ngập áp suất thấp.
Tô Hành chậm rãi đi qua, vươn tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt lại của anh.
Đầu ngón tay của anh run lên, muốn rút tay ra, cuối cùng lại luyến tiếc độ ấm trên tay cô, không động đậy nữa.
Tô Hành cười cười, muốn trấn an người đàn ông này, đùa nói, "Em làm xong hết rồi, có muốn kiểm tra không?"
Lông mày Chu Lệnh Hành nhíu lại, nhịn xuống xúc động muốn gật đầu đồng ý, ngẩng đầu nhìn cô.
"Xin lỗi, vừa rồi không phải...."
Mới nói được một nửa, Tô Hành vươn ngón trỏ ra, chặn miệng anh lại.
Một bầu không khí rung động trong hai giây.
Một lúc sau, cô rút tay về, duỗi hai tay ôm lấy anh.
Mở miệng nói, ngữ khí dịu vàng và mềm mại.
"Em biết, anh đang đau lòng cho em."
Ánh nắng ấm áp buổi trưa chiều chiếu xuyên qua lớp kính trong phòng, trên tấm kính ấy hiện lên hai bóng người đang ngồi trên giường.
Mơ hồ còn có thể thấy được bụi bay trong không khí.
Chỉ một câu nói của Tô Hành, lòng Chu Lệnh Hành bình tĩnh trở lại, chỉ hi vọng giờ phút này có thể kéo dài ra lâu hơn một xíu, càng lâu càng tốt.
Dường như người lữ hành phong trần đã tìm ra được tổ ấm của mình.
Ở bên cô, cô chính là nhà của anh.
Một lúc sau, Tô Hành cảm thấy đã ôm đủ, đang muốn đứng dậy.
Người trong lồng ngực bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cô.
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của anh.
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút."
Người con gái trong lòng dần thả lỏng, đưa tay ra xoa lưng anh, "Chúng ta nên đi xuống, Lão Ngư ở dưới chắc đang lo lắng lắm."
Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới Lão Ngư, Chu Lệnh Hành lạnh giọng.
"Tên đó đúng là phải nên lo lắng."
Tô Hành bật cười, đứng dậy rời khỏi vòng ôm của anh, "Cũng không có gì to tát, xuống thôi."
Chu Lệnh Hành buồn bã nhìn tay mình trống rỗng, lập tức duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô lại.
Tô Hành xoay người, nghi hoặc nhìn anh, "Sao vậy?"
"Anh còn chưa có kiểm tra," người đàn ông nhướng mày, "Em đã bôi thuốc hết chưa."
Sắc mặt Tô Hành cứng lại, hối hận vì vừa rồi lỡ nói đùa, muốn đè tay người đàn ông này xuống.
Nhưng mà không có tác dụng.
Chu Lệnh Hành nắm chặt lại, khóe miệng cong lên, "Dù sao sau này cũng sẽ thấy thôi mà."
Tô Hành sững sờ.
Anh đang nói cái gì vậy?? Cô nghe không hiểu???
Sao tự nhiên lại phát triển thành ra như thế này???
"Bùm bùm bùm bùm ——"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó truyền đến thanh âm của Lão Ngư, "Chị gái? Chị gái có ổn không?"
Tô Hành thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thoát khỏi tay anh, bước đến cửa.
Lão Ngư nhìn thấy Tô Hành, không khỏi chột dạ, co người lại.
"Chị gái không sao chứ, thực xin lỗi, đều do em không cẩn thận." Nói xong còn ảo não xoa xoa mái tóc rối bù xù của mình.
Tô Hành cười cười, "Chị không sao, cậu không cần để ý."
Vừa dứt lời, không biết Chu Lệnh Hành đứng ở phía sau cô từ khi nào, hừ lạnh, "Bị như vậy rồi còn nói không sao?" Nói xong liền nhìn chằm chằm Lão Ngư đang run bần bật trước cửa, lách qua bước xuống lầu.
Dưới lầu, Tiểu Bản đem hết tất cả thu vào mắt, trong lòng thầm thương thay cho Lão Ngư.
Không những làm chị gái bị thương, còn phá hư chuyện tốt, lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Quả nhiên, một giây sau đó, Chu Lệnh Hành bắt đầu triệu hồi Lão Ngư.
"Lão Ngư, buổi tối muốn ăn cái gì?"
Lão Ngư vừa nghe xong, nói xin lỗi với Tô Hành rồi chạy nhanh xuống lầu, hai mắt tỏa sáng, "Lệnh ca muốn mời cơm hả?"
Chu Lệnh Hành gật đầu, đưa tay ra trước mặt Lão Ngư, "Đưa điện thoại cho anh, anh nhìn xem gần đây có cửa hàng nào mới khai trương không?"
Lão Ngư không chút nghĩ ngợi lấy điện thoại ra đưa cho anh, còn không