Edit: LazyGirl.
——————
Nghe thấy giọng nói không vui của Chu Lệnh Hành, Tô Hành chớp chớp mắt, "Anh không thấy Tiểu Tân rất đáng yêu sao?"
Người đàn ông nhướng mày, sắc mặt càng thêm ảm đạm, "Tiểu Tân là ai?"
Tô Tành quơ quơ quyển album trong tay, "Cái người tặng cái này này, người đi rừng SLZ."
Chu Lệnh Hành bình tĩnh gật đầu: "Đi thôi, lên sân thi đấu."
Người đi rừng SLZ? Được lắm, anh sẽ nhớ kỹ.
So với các đối thủ trong những trận đấu gần đây, đối thủ của GI trong đợt huấn luyện đặc biệt ở Hàn Quốc có thể coi là một trời một vực.
Mấy trận thi đấu này đánh rất nhẹ nhàng, mặc dù đối thủ hôm nay là SLZ, bọn họ vẫn đánh khá thoải mái.
Sự khác biệt duy nhất đó là Chu Lệnh Hành rất "quan tâm" đến Tiểu Tân.
Anh lúc nào cũng chạy đi gank Tiểu Tân.
Trong mỗi trận giao tranh, lúc nào người đi rừng SLZ cũng bị đưa lên bàn điểm số đầu tiên.
Là một người đi rừng bị gank liên tục, Tiểu Tân khổ không nói nổi.
Cậu đã làm gì sai? Sao anh ấy lại đối xử với cậu như vậy?
Wave với Lão Ngư cũng không hiểu tại sao lại như vậy, không lẽ Lệnh ca mất trí?
ADC với MID phe kia ở ngay bên cạnh sao không đánh, lại chạy xuống phía sau rượt người đi rừng phe họ làm gì?
Tôn Hòa cũng thấy kỳ quái, trong lúc thi đấu luôn quay sang hỏi Chu Lệnh Hành, "Sao lúc nào cậu cũng cũng dí theo Nidalee vậy?"
Chu Lệnh Hành đến mí mắt cũng lười nâng, khẽ nói: "Nidalee ở phiên bản này rất mạnh, không thể để cho tên đó xanh ① lên được."
Tôn Hòa: ????
Cái gì mà không thể cho tên đó xanh được??? Cái gì mà Nidalee phiên bản này rất mạnh???
Nghe người đàn ông này nói hươu nói vượn, Tô Hành không khỏi cong môi.
Người này không lẽ đang ghen?
Có chút.... đáng yêu.
Tô Hành không khỏi suy nghĩ, cười tươi sau lớp khẩu trang.
Trận thi đấu này cuối cùng cũng kết thúc, không có gì ngạc nhiên khi GI giành được chiến thắng.
Khi tuyển thủ hai bên bắt tay nhau, Tiểu Tân cuối cùng cũng tìm được cơ hội, vẻ mặt ủ rũ, nắm lấy tay Chu Lệnh Hành, "LING thần, anh nói cho em biết em sai chỗ nào đi, để em sửa?"
Chu Lệnh Hành thản nhiên gật đầu, "Sau này đừng có liên lạc riêng với người đi rừng đội anh nữa."
Tiểu Tân sửng sốt, hai giây sau liền xuống sắc, "Cái này em có thể không làm không?"
"Đây là yêu cầu duy nhất mà cậu có thể làm được." Chu Lệnh Hành lại nói.
Tiểu Tân cau mày, có vẻ không muốn thỏa hiệp.
Vì vậy mà cuộc đàm phán sụp đổ.
Chu Lệnh Hành buông tay Tiểu Tân ra, lạnh mặt đút tay vào túi, nghênh ngang rời đi.
Phía sau, Tô Hành vội vàng bắt tay Tiểu Tân, vội nói xin lỗi rồi chạy vào hậu trường.
Chạy vài bước đã đuổi kịp Chu Lệnh Hành, Tô Hành duỗi tay kéo áo anh lại.
Chu Lệnh Hành cảm nhận được có người kéo áo mình, quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt vẫn không tốt lắm, nhàn nhạt nhìn cô: "Sao?"
Tô Hành nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong lòng không khỏi bồn chồn, người này không lẽ lại tức giận nữa sao?
Thấy Tô Hành chậm chạp không nói lời nào, Chu Lệnh Hành càng thêm nóng nảy, cau mày, lời ít ý nhiều, "Buông."
Tô Hành theo bản năng buông tay ra.
Người đàn ông cũng không thèm quay đầu lại, bước vào phòng nghỉ.
Những người khác cũng lần lượt bước xuống sân khấu.
Tôn Hòa nghi hoặc, vỗ vỗ vai cô: "Đứng đây ngẩn người gì vậy? Sao không vào thu dọn đồ đạc đi?"
Tô Hành giả vờ như không có chuyện gì, lắc đầu: "Wave đi nhận phỏng vấn à?"
Tôn Hòa cười khẽ, "Ừ, tên nhóc này thích kéo dài thời gian phỏng vấn lắm, quen rồi."
Tô Hành lơ đãng gật đầu, trong đầu không khỏi nhớ lại Chu Lệnh Hành khi nãy lạnh giọng kêu cô buông tay.
"Oa, chị gái hẳn là không biết, mỗi lần Wave nhận phỏng vấn là siêu lâu luôn, cho nên chỉ cần cậu ấy được MVP là đội sẽ tới phòng nghỉ ngủ một giấc." Lão Ngư cũng đi lên, chen vào nói.
Nửa ngày vẫn không thấy Tô Hành đáp lại, Lão Ngư gãi gãi đầu nói: "Chị gái? Chị sao vậy?"
Tô Hành đang suy nghĩ bị cưỡng bức hoàn hồn, lắc đầu che giấu, "Không làm sao cả, chỉ suy nghĩ sao Wave thổi phồng gì lâu quá vậy."
Lão Ngư sửng sốt, sau đó ôm bụng cười với Tiểu Bản bên cạnh.
Không thể không nói cái từ thổi phồng này dùng thật tinh tế.
Đợi đến khi Wave quay trở về phòng nghỉ cũng là hai mươi phút sau.
Tô Hành thấp thỏm suốt gần hai mươi phút.
Có lẽ bởi vì thất thần nên lúc lên xe của đội, Tô Hành không cẩn thận bước hụt một chân, mất trọng tâm ngã ra sau.
Vững vàng rơi vào vòng tay của người đàn ông phía sau.
Chu Lệnh Hành đỡ lấy, nhẹ nhàng đẩy cô lên lại xe.
Khiến nhịp tim cô rối loạn.
Sau khi tất cả mọi người đều đã lên xe, Tô Hành lén lút ngắm người đàn ông ngồi bên cạnh, móc điện thoại ra gõ chữ.
【 Giận à? 】
Chu Lệnh Hành lười biếng nhìn màn hình sáng lên, không chút để ý đáp 【? 】
Tô Hành suy nghĩ một chút, 【?? 】
........
Chu Lệnh Hành quay đầu sang nhìn cô một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô vậy có giống như đang dỗ anh không?
Đành phải tiếp tục giả ngu:【 Tức giận cái gì mới được? 】
Kết quả là lần này Tô Hành cũng ngừng giả ngu: 【 Đừng giận mà, tức giận sẽ trở nên xấu xí hơn. 】
Đọc xong câu này, Chu Lệnh Hành bỏ ngay cái ý định giảng đạo lý với cô.
Anh cảm thấy mình có khả năng đang nói chuyện với bạn gái giả.
Nhưng trong vô thức, bản thân anh cũng không thể khống chế được, đáy mắt anh hiện lên ý cười, lông mày cũng thả lỏng.
Chỉ một hành động của cô thôi cũng đủ để phá hủy bức tường mà anh xây dựng đã lâu.
Suy nghĩ một lúc, ngón tay của người đàn ông bắt đầu cử động.
【 Được rồi, không tức giận. 】
Tô Hành nhìn những lời này, tâm tình thoáng chốc cũng thay đổi, cong môi, gửi cho anh biểu cảm hôn gió.
Chu Lệnh Hành trầm mặc một hồi, chậm rãi để di động xuống, ghé sát tai Tô Hành, nhẹ giọng nói: "Nhắn tin bên WeChat không tính, nụ hôn này, quay về trả lại cho anh."
Tô Hành đỏ mặt, tim lỡ một nhịp.
Người đàn ông này rõ ràng là đang câu dẫn cô phạm tội mà.
Tô Hành vội đổi chủ đề, vỗ vỗ người ngồi hàng ghế trước, "Tiểu Bản, thứ sáu chị muốn đi ra ngoài một chuyến, hôm đó cậu lên đánh nhe."
Mặc dù hơi khó hiểu nhưng Tiểu Bản vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Không phải chị gái vừa mới nói với cậu hôm qua sao?
Ngay khi cô dựa lưng vào ghế, Chu Lệnh Hành nhướng mày, tiến lại gần, ở bên tai cô thở nhẹ một hơi.
"Em thẹn thùng à?"
Tô Hành mím môi, lạnh lùng liếc anh một