Edit: LazyGirl.
——————
Khi Tô Viễn Quân nhận được điện thoại của Tô Mang, ông vẫn đang thảo luận việc hợp tác với người khác.
Vốn định cúp máy, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, ông liền đổi ý, nhàn nhạt chào hỏi những người khác rồi ra ngoài hành lang để nhận điện thoại.
"Mang Mang?"
Giọng nói xa cách của Tô Mang vang lên, cô vào thẳng vấn đề mà không hề chào hỏi: "Ba, ba có biết chị của tôi đang đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?"
Tô Viễn Quân ngẩn người: "Ba biết, sao vậy?"
Đầu bên kia im lặng một lát, ông thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở gấp gáp của Tô Mang.
Một lúc sau, Tô Mang lại lần nữa lên tiếng, một loạt nghi vấn ập đến.
"Tại sao ba không khuyên nhủ chị ta? Không lẽ mẹ sẽ vì chị ta chen chân vào cái vòng này mà hồi tâm chuyển ý? Tại sao lại đến quấy rầy cuộc sống khó khăn lắm mới bình yên của chúng tôi? Sống lặng lẽ như trước kia không phải tốt hơn sao?"
Tô Viễn Quân cứng đờ lại, tâm tình đột nhiên trầm xuống.
Ông luôn biết Tô Mang oán hận ông, nhưng không ngờ rằng ở trong lòng con bé, ông và Tô Hành đều trở thành nên như vậy.
Từ sau khi ly hôn với Tôn Linh, Tô Mang hầu như không hề liên lạc với ông dù chỉ một lần, ông không thể tin được là lần đầu tiên liên lạc lại là vô số lời oán giận.
Vừa cảm thấy buồn, vừa cảm thấy thất vọng về Tô Mang.
"Mang Mang," Tô Viễn Quân trầm giọng nói, "Mặc kệ chị của con có làm cái gì cũng đều vì chính bản thân của nó, không phải vì người khác. Con bé cũng không hề quấy rầy gì đến sinh hoạt của mẹ con hai người, cho nên ba hi vọng hai người cũng đừng quấy rầy con bé."
Tô Mang im lặng, không ngờ ba mình, người luôn rộng lượng với cô lại dùng giọng điệu như vậy để nói cô.
Có người ra khỏi phòng họp ám chỉ thời gian cho Tô Viễn Quân.
Tô Viễn Quân gật đầu, mỉm cười xin lỗi với người đó, lời ít ý nhiều kết thúc cuộc trò chuyện.
"Mang Mang, kể từ khi mẹ con rời đi cho tới nay, ba bởi vì đi công tác nên không thể chăm sóc cho con bé, mà Hành Hành lại chưa bao giờ đi tìm hai người. Đừng có đem những lời phỏng đoán ác ý đó đặt lên trên người ba và chị con, bọn ba vẫn sống rất tốt."
Tô Mang có chút khó chịu với giọng điệu vừa rồi của ông, vừa tính giải thích vài câu, lại nghe thấy giọng của Tô Viễn Quân.
"Còn nữa, về sau có việc gì liên quan tới chị gái của con thì trực tiếp đến tìm con bé, cả hai đều trưởng thành rồi."
Chờ đến khi âm báo bận lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến, Tô Mang mới nhận ra là Tô Viễn Quân đã cúp điện thoại.
Ánh mắt Tô Mang khẽ động, trong lòng nổi lên một tia lo lắng.
Ngoại trừ sự yêu thích của mẹ, từ nhỏ đến lớn, cô đều bị tất cả mọi thứ của Tô Hành đè ép.
Khuôn mặt xinh đẹp hơn, thành tích nổi bật hơn, lại có thêm bộ óc thông minh nên rất được các thầy cô trong trường quý mến.
Hai người học cùng trường, hầu hết mọi giáo viên biết Tô Hành là chị gái của cô đều sẽ dùng ánh mắt phức tạp để nhìn cô.
Ẩn ý như muốn nói, sao giữa hai chị em lại có sự chênh lệch với nhau nhiều như vậy.
Nhưng ông trời rất công bằng, Tô Hành sau khi lên cấp ba liền bị bệnh nên không thể tiếp tục học.
Ánh mắt của mẹ cũng ngày càng đặt trên người cô nhiều hơn.
Lúc ly hôn, bà cũng mang theo cô đi.
Dường như tất cả mọi thứ đều biến thành những gì mà cô mong muốn.
Cô chân chính trở thành hòn ngọc quý trên tay, ở gia đình mới thì được Đỗ Kỳ Phong cùng với Đỗ Nhược yêu quý.
Nhưng không ngờ những ngày tháng tốt đẹp này lại vì một Tô Hành không một tiếng động đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cô.
Làm thế nào cô có thể bình ổn được trái tim đang treo lơ lửng của mình đây?
Có lẽ là Tô Mang đắm chìm trong suy nghĩ riêng quá nên không hề nhận ra Tôn Linh đứng ở phía sau.
Tôn Linh lơ đãng vỗ vỗ cô: "Mang Mang, chú Đỗ nói tối nay ra ngoài ăn, mau đi sửa soạn đi."
Tô Mang giật mình, che giấu ánh mắt lóe lên, nội tâm trong lòng lúc này đang dao động: "Sao đột nhiên lại muốn ra ngoài ăn tối?"
"Hình như là do anh trai của con cùng với đồng đội vừa mới tiến vào trận chung kết, hơn nữa giải đấu mà ông ấy đứng ra tổ chức cũng diễn ra suôn sẻ nên muốn ăn mừng một chút."
Tôn Linh vừa nói vừa đi đến bàn trang điểm thoa kem dưỡng da lên tay, lười biếng xoa tay: "Cũng không biết sao lại ăn mừng nữa, mấy năm nay đội bọn họ vào chung kết liên tục mà."
Tô Mang nghe vậy không kìm lòng được, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Nhất định phải ngăn Đỗ Nhược lại, không cho anh ấy nói những điều này với Tôn Linh và Đỗ Kỳ Phong.
Càng không thể cho người khác biết được mối quan hệ giữa cô và Tô Hành.
Trong cuộc sống của cô, nhất định không thể để cho Tô Hành bước một chân vào lần nữa.
Nghĩ ngợi một lúc, Tô Mang liếc mắt thấy mẹ đang không chú ý đến mình, lẳng lặng bước ra ngoài ban công, gọi điện thoại cho Đỗ Nhược.
"Anh hai, anh có thể giúp em một chuyện được không?"
"Là về Tô Hành."
"Chuyện này có thể tạm thời bảo mật được không? Em lo lắng mẹ em sẽ nghĩ nhiều..."
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Mang vẫn cảm thấy không đủ.
Rõ ràng căn bệnh của chị ta không thể tự chăm sóc bản thân được, dựa vào cái gì lại dám tùy tiện tiến vào vòng này, dễ dàng phá vỡ cuộc sống của cô?"
Giấy cũng không thể gói được lửa, Tô Hành hiện giờ cũng được xem như là một nửa của công chúng, và đã tích lũy được rất nhiều fans.
Cho dù bọn họ vẫn luôn giữ bí mật thì một ngày nào đó mọi người sẽ biết được mối quan hệ giữa cô và Tô Hành.
Đến lúc đó, chuyện ly hôn sẽ bị khui ra một lần nữa, tất cả truyền thông sẽ nghiêng về kẻ yếu, có giải thích gì cũng đã quá muộn.
Trước khi sự việc đó xảy ra, không bằng bẻ gãy cánh của chị ta trước.
Nghĩ một lúc, Tô Mang đăng ký một Weibo mới, chuyển tiếp bài đăng kia vào tin nhắn riêng với Weibo V, chậm rãi gõ một hàng chữ.
【 Nữ tuyển thủ thể thao điện tử mà bạn vừa chuyển phát, tôi biết một ít chuyện về cô ấy. 】
*
Với tư cách là người quản lý, Thẩm Giai Niên cũng nhận được tin báo về sự việc vừa xảy ra được vài tiếng này.
Mặc dù chuyện này không ảnh hưởng gì nhiều đến Tô Hành và GI, nhưng xét về mối quan hệ giữa cô và Đỗ Kỳ Phong, vấn đề này không thể bỏ qua được.
Anh tìm Weibo V chuyển phát đầu tiên, Thẩm Giai Niên