Chuông báo thức điện thoại reo lên từng hồi liên tục, chẳng phải chỉ riêng trong căn hộ cao cấp nhỏ của cô, mà còn là hồi chuông của cả thành phố phồn hoa này.Cuộc sống văn phòng chẳng phải là vậy sao? Mọi thứ bắt đầu một chu trình tám tiếng quen thuộc, rồi sao 5 giờ chiều, thành phố mới thực sự sống, sống giữa những cuộc vui, giữa sự nhộn nhịp về đêm.Chỗ ngồi quen thuộc , hớp chưa xong ngụm cà phê sáng, N, cô bạn đồng nghiệp cạnh bên đã đập cho cô một cái đau điếng:_ Bà T và chồng mới li dị nhau rồi đó, mày biết chưa?_ Ừ thì... cô ngập ngừng trong phút chốc._ Mà tao nói nói chứ, tao mà là bà ấy thì tao đã li dị từ lâu rồi chứ giữ làm gì cái thứ ấy nữa. Không phải tao ác mồm ác miệng ngưng thú thật tao cũng thấy hả dạ lắm mày ơi. Lúc trước thì cứ luôn mồm khoe chồng chị thế này, chồng chị thế kia, tao nghe mãi mà cũng thấy chướng hết cả lỗ tai. Nhưng tốt mấy thì suy cho cùng cũng chỉ là thằng đàn ông mà thôi._Mày thì đã có chồng đâu mà hiểu được, lo mà làm xong cái cái báo cáo thu chi tháng này đi mà gửi cho tao, không tối nay lại ăn cơm hộp đấy._Làm tao mất cả hứng. Mà tối nay mày có đi sinh nhật ông sếp không vậy?_Tùy thôi.Không biết rằng cái công việc ngày ngày ngồi trước màn hình máy tính, xoay đi xoay lại cũng chỉ là chữ và số nhàm chán này lại là mơ ước của bao nhiêu con người ngoài kia.Đã là một giờ trưa rồi, cô định đến nhà hàng đối diện ăn mọt dĩa steak thật ngon hay nhấm nháp một ly vang đỏ đi cùng, ngắm nhìn cái thành phố trông có vẻ rộng nhưng lại vô cùng chật hẹp này. Rồi tất cả