Tần Dao mơ màng tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đang bị ai đó vác trên vai.
Cô cố gắng không làm ra động tĩnh, yên lặng lắng nghe hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này có tiếng nước chảy, còn có tiếng côn trùng.
Có lẽ là đang ở trong rừng vào ban đêm.
Kẻ đang vác cô vốn không biết cô đã tỉnh, nhỏ giọng nói với người bên cạnh:
- Qua hết đoạn này thì xem như an toàn, đến lúc đó kiếm một chiếc xe ngựa đưa người vào cung.
Người kia rất nhanh đã đáp lại:
- Hiền Vương quả nhiên thông minh, lại có thể nghĩ ra cách này.
Tần Dao âm thầm nghiến răng, tên khốn kiếp Dạ Hiên quả nhiên là tham gia vào chuyện này.
Đợi cô thoát được, nhất định sẽ đánh vỡ đầu chó của hắn.
Tần Dao còn chưa rủa hết câu, hai bên đường đã xuất hiện động tĩnh.
Một đội gần hai mươi người từ trên cây cao nhảy xuống bao vây đám người Vu Đan.
Bọn chúng theo phản xạ rút vũ khí, cất giọng lạnh lẽo:
- Là kẻ nào?
Vệ Lân đứng trong đám người, bình thản nói:
- Thả quận chúa ra, bọn ta sẽ tha mạng cho các ngươi.
Tên Vu Đan nhếch môi, cười khinh bỉ:
- Là ai tha cho ai còn chưa biết được đâu.
Sau câu nói đó, xung quanh chỉ còn lại tiếng đao kiếm sắc lạnh.
Tần Dao bị tên Vu Đan vác xoay vòng vòng, sắp ói ra đến nơi.
Cô vì bảo mệnh, chỉ có thể lên tiếng đề nghị:
- Vị huynh đệ này, ngươi có thể thả ta xuống rồi mới đánh được không? Ta khó chịu quá.
Vệ Lân nghe thấy giọng cô, lớn tiếng hỏi:
- Quận chúa, ta là người của điện hạ.
Người có bị thương ở đâu không?
Tần Dao rất muốn trả lời, nhưng dạ dày cứ nôn nao khiến cô chỉ có thể ngậm chặt miệng.
Vệ Lân cũng nhìn ra cô bất ổn, lập tức tấn công về phía này.
Tên Vu Đan giơ kiếm đỡ đòn, nhanh nhẹn thả Tần Dao xuống đất.
Hắn hất văng tay của Vệ Lân, lưỡi kiếm nhanh chóng đặt trên cái cổ trắng nõn của Tần Dao.
- Dừng tay, nếu không ta sẽ giết cô ấy.
Vệ Lân phất tay cho thuộc hạ dừng tay, tất cả đồng loạt lui lại.
Tần Dao mặt kệ lưỡi kiếm sắc lạnh trên cổ, đau đớn ôm lấy eo mình.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, Vệ Lân thoáng lo lắng:
- Quận chúa, người vẫn ổn chứ?
Tần Dao cúi đầu, vô lực xua tay:
- Không sao, vẫn tốt.
Vệ Lân lúc này mới nhìn đến tên Vu Đan bên cạnh cô, nhíu mày:
- Các ngươi tốt nhất nên thả quận chúa ra.
Nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.
Tên kia cũng không bị lời của Vệ Lân dọa sợ, cười đáp:
- Ngươi định làm gì? Đừng quên cô ấy đang ở trong tay bọn ta.
- Nhưng ngươi cũng không có gan làm hại nàng.
Vệ Lân một câu đã nói đúng trọng tâm, bọn chúng tuyệt đối không có gan làm hại đến Tần Dao.
Tên Vu Đan lại không có vẻ gì là sợ hãi, cười nói:
- Ngươi không cần tỏ ra thông minh.
Hiện tại không mang được người về, chờ đợi bọn ta cũng chỉ là cái chết.
Hắn nói xong thì ép lưỡi kiếm vào cổ Tần Dao, một cảm giác đau xót truyền đến khiến cô nhíu mày.
Vệ Lân cả kinh, vội vàng lùi lại.
- Ngươi đừng manh động, bọn ta sẽ thả ngươi đi.
Tên Vu Đan hừ khẽ, định vác Tần Dao lên vai thì một mũi tên không biết từ đâu phóng đến ghim thẳng vào tim hắn.
Vệ Lân nhân cơ hội đó xông lên cứu Tần Dao, cô mất thăng bằng nên cả người lảo đảo, ngay lúc cô sắp ngã sấp mặt thì lại bị ai đó nắm kéo lên.
Trong chốc lát cô đã ngồi trong lòng người đó trên lưng ngựa.
Cho dù không nhìn thấy, cô vẫn biết người đó là ai:
- Sao chàng lại đến đây?
Dạ Huyền ôm lấy nàng, cất giọng trầm thấp:
- Ta đến cứu nàng.
Hắn mở trói cho Tần Dao, ánh mắt lạnh buốt dán trên vết thương đang rỉ máu ở cổ nàng.
Dạ Huyền rút khăn tay, vừa giúp cô lau sạch vừa cất giọng lạnh lẽo:
- Giết hết.
Dạ Huyền chạm vào vết thương khiến Tần Dao đau đến kêu lên.
Hắn nhíu mày, cúi đầu xuống gần nhẹ nhàng thổi thổi.
Hành động vừa tự nhiên lại vừa thân mật này khiến tim cô đập liên hồi.
Cô muốn kéo khăn bịt mắt ra nhưng Dạ Huyền đã vươn tay ngăn cản:
- Đừng tháo xuống.
Tiếng chém giết đã ngưng, hắn không muốn để cô nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trước mắt nên quay đầu ngựa, hướng doanh trại Đại Ấn mà đi.
Mùa đông phương