- Ta nghe nói ngài đã rút quân, không tiếp tục đánh Vu Tộc nữa...
Thượng Quan Túc Phong theo sau Dạ Huyền tò mò hỏi, nhưng dường như Dạ Huyền không mấy nhiệt tình, chỉ đáp có lệ:
- Sắp tới đại thọ của Thái Hậu, không nên động binh đao.
Thượng Quan Túc Phong trong lòng thầm khinh bỉ, Dạ Huyền đời nào lại quan tâm đến ai khác ngoài Tần Dao.
nghe nói nàng đã trở về, nếu giờ không rút quân thì ca ca nàng sao kịp về nhà đoàn tụ vào Tết Nguyên Tiêu chứ? Còn làm ra vẻ đứng đắn.
Tương lai nếu vị điện hạ này đăng cơ, vậy thì rất có tiềm năng trở thành hôn quân.
Còn Tần Dao sẽ là yêu hậu.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Túc Phong hơi lo lắng cho mấy bộ xương già của đám Ngự Sử.
Có cơ hội, hắn nhất định sẽ khuyên bảo bọn họ mau chống cáo lão hồi hương.
May mắn cho Thượng Quan Túc Phong là Dạ Huyền không nghe được tiếng lòng, nếu không có lẽ Bắc Tần lại trải qua một lần lần thay triều đổi vị.
Theo Dạ Huyền vào mật thất, Thượng Quan Túc Phong lại bắt đầu nhắc đến giao dịch giữa hai người.
- Tần Vương, quà lễ...
Dạ Huyền ngồi xuống bàn đá, bắt đầu pha trà.
Thượng Quan Túc Phong rất tán thưởng trà nghệ của Dạ Huyền, khi rảnh rỗi cũng hay đến chỗ này làm khách.
Dạ Huyền pha trà xong, mới cất giọng chậm rãi.
- Đây là một người, không phải đồ vật mà nói đưa là đưa được.
Nếu cưỡng ép, người chịu thiệt vẫn là ngài thôi.
- Ý gì hả?
Dạ Huyền nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Thượng Quan Túc Phong.
- Có nghĩa là từ trái tim đến trái tim thôi.
Tôi sẽ trợ lực cho ngài, còn làm như thế nào phải tùy vào ngài đấy.
Thượng Quan Túc Phong đoán không sai, Dạ Huyền đúng là rất biết tráo trở.
- Ta là vua Bắc Tần, căn bản không thể ở lại quá lâu.
Cho dù có lòng cũng không đủ sức.
Ngài hứa là sẽ giúp ta thuyết phục hắn, sao giờ lại nuốt lời.
Dạ Huyền đặt tách trà xuống, cất giọng nhàn nhạt:
- Ta không nuốt lời, chẳng phải sắp tới là tiệc thọ của Thái Hậu sao? Ngài đem quà lễ đến chúc mừng, vậy thì có cơ hội rồi.
Cái gì cũng phải có quá trình mà, ta sẽ giúp ngài.
Thượng Quan Túc Phong ngẫm nghĩ, thật cũng rất có lý.
Gặp mặt rồi, hắn sẽ tìm cách đem người đi.
- Thôi được, bây giờ ta về trước.
Dạ Huyền gọi Lưu Phi đến tiễn người.
Hắn rất nhanh đã có mặt, nhìn thấy Thượng Quan Túc Phong ung dung rời đi, hắn không thể không cảm thán thay cho số phận của A Lục.
Tần Dao ở Hầu Phủ bắt đầu làm một con sâu gạo.
Cô mỗi ngày ngoài việc nghe Thúy Lan kể lể về quá khứ trước đây thì chỉ còn duy nhất là ăn ngủ.
Hiếm khi hôm nay trời đẹp, A Lục liền nảy ra ý tưởng mang Tần Dao đến trường săn chơi đùa.
Nhưng vui vẻ không bao lâu thì Nhạc Linh Lung đến.
Nàng ta vừa xuống khỏi ngựa đã hướng Tần Dao đi qua, mỉm cười:
- Nghe danh Ngọc Dao Quận Chúa đã lâu, hôm nay mới được gặp.
Đúng là danh bất hư truyền.
Ngoài Tần Dao, những không khác đều thay đổi sắc mặt.
Ai chẳng biết công chúa Nam Nhạc si tình với Tần Vương, hôm nay lặn lội đến tận đây e là không có ý tốt.
Tần Dao không biết vì sao, nhưng cô nhạy bén phát hiện ra địch ý rõ ràng trong mắt Nhạc Linh Lung, cô hơi lùi lại cúi đầu hành lễ:
- Tham kiến công chúa.
Nhạc Linh Lung âm thầm quan sát Tần Dao, nữ nhân trước mặt phấn điêu ngọc trác quả nhiên hơn hẳn người thường.
Cho dù một một cái đưa tay nhấc chân cũng vô cùng tao nhã.
Nàng ăn mặc giản dị nhưng lại không giấu được sự cao quý của mình, đôi mắt to tròn linh động, nụ cười ngây thơ xinh đẹp động lòng người.
Cho dù là ai cũng khó mà rời mắt.
Nàng tuy tinh nghịch, nhưng quy củ lễ nghi đều rất chuẩn mực không có chỗ nào để bắt bẻ.
Nhạc Linh Lung càng nghĩ, càng cảm thấy khó chịu.
Cứ cho là Tần Dao xinh đẹp đi, nhưng tính cách ngang ngược ác độc thì có gì mà để Dạ Huyền yêu thích.
Nàng nghe nói trước đây quận chúa thích Hiền Vương, còn nhiều lần ức hiếp Tần Vương.
Một nữ nhân tàn nhẫn thích trèo lên quyền thế thì có gì tốt.
Tần Dao thấy Nhạc Linh Lung hung ác nhìn mình thì rất khó hiểu.
Cô tự thấy mình không có trêu chọc vị công chúa này, sao nàng cứ chướng mắt mình chứ?
Thúy Lan cũng cảm thấy không ổn, định đứng ra giải vây thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền đến:
- Quận Chúa đã quen ở đây chưa vậy? Từ