Tần Dao cưỡi ngựa một vòng núi, lúc quay về đã không thấy Nhạc Linh Lung nữa.
Cô cũng không quá bận tâm, dù sao nàng ta cũng chẳng ưa thích gì mình.
Dạ Huyền đỡ Tần Dao xuống ngựa, mỉm cười:
- Ta nghe nói lúc nàng ở cùng Lan Ly rất thích ăn thịt nai nướng, ta đã bảo Lưu Phi chuẩn bị sẵn rồi, chúng ta qua đó nếm thử.
Tần Dao nghe đến ăn thì hai mắt phát sáng, cũng không so đo việc hắn tự ý đem cô đi một vòng núi.
Thấy cô vui, gánh nặng trong lòng Dạ Huyền cũng biến mất.
Vừa rồi hắn hành sự lỗ mãng, chỉ sợ cô sẽ ác cảm với mình.
Tần Dao vui vẻ chạy đằng trước, Thượng Lâm Uyên và Dạ Huyền chậm rãi bước theo sau.
Đợi cô đi xa dần, Thượng Lâm Uyên mới huýt vai Dạ Huyền nhỏ giọng nói:
- Ta nghe nói vì muốn mượn binh của Thượng Quan Túc Phong mà ngài đã đem bán tiểu ám vệ bên cạnh quận chúa.
Ngài không sợ khi nàng ấy hồi phục trí nhớ, nàng ấy sẽ nổi giận với ngài sao?
Dạ Huyền chấp tay sau lưng, nói bằng giọng bình thản:
- Chỉ cần là hắn tình nguyện, vậy Dao Nhi sẽ không có cớ trách ta.
- Nếu hắn không tình nguyện thì sao?
Dạ Huyền nhếch môi, giọng điệu tiếc rẻ:
- Vậy thì do Thượng Quan Túc Phong kém cỏi, hắn cũng không thể đến ăn vạ với ta.
Thượng Lâm Uyên xem như đã phục, một con hồ ly thành tinh như Dạ Huyền không bao giờ chịu thiệt thòi.
Đáng thương cho vị huynh đệ láng giềng, đã sập bẫy mà vẫn không hay biết.
Tần Dao chơi một ngày ở di trường, đến chiều mới hồi phủ.
Dạ Huyền đưa cô về tận nơi, lúc chuẩn bị rời đi thì người Vệ Lân đến tìm.
- Có chuyện gì?
Dạ Huyền lấy lại dáng vẻ ngày thường, hướng Vệ Lân hỏi.
Vệ Lân quỳ một gối, cất giọng khô khốc:
- Vương gia, người trong cung đến báo bệ hạ đột nhiên ngã bệnh.
Hiện giờ các thái y đang tập trung ở Thái Hòa Điện.
Dạ Huyền nhíu mày, nhanh chóng ngồi vào xe ngựa.
- Nhanh, lập tức vào cung.
Trong Thái Hòa Điện có mặt gần một nửa Thái Y Viện.
Người nào người nấy mắt mũi âm trầm, hết chuẩn mạch rồi lại rầm rì bàn bạc.
Dạ Yến Thành đau hết cả đầu, bực bội nói:
- Trẫm chỉ nhiễm phong hàn, các khanh làm vẻ mặt như bệnh nan y đó là sao hả? Cút, cút hết cho trẫm.
Thái y kinh hãi, vội quỳ rạp xuống đất.
- Bệ hạ xin bớt giận, long thể làm trọng.
Dạ Yến Thành không quan tâm, tiếp túc quát:
- Lui ra.
Cả đám quỳ an sau đó đi ra ngoài.
Vân Quý Phi thở dài, nàng ngồi xuống bên giường vuốt lưng Dạ Yến Thành:
- Bệ hạ đừng giận nữa, các thái y cũng là lo lắng nên mới chuẩn bệnh kỹ lưỡng thôi.
Dạ Yến Thành vươn tay ôm Vân Quý Phi vào lòng, hừ khẽ:
- Trẫm không bệnh chết thì cũng bị đám người này làm cho tức chết.
Mấy năm này may mà có Huyền Nhi giúp việc triều chính, đám lão thần cổ hủ đó không dám ngang nhiên chống đối nó nên trẫm mới an nhàn.
- Có ai làm vua như ngài chứ, lừa xem tấu chương mà giả bệnh.
Dạ Yến Thành không hề cảm thấy mình làm sai.
Dù sao tương lai thiên hạ này cũng là của Dạ Huyền, cứ để hắn sớm làm quen cũng tốt.
Chỉ là người làm chuyện xấu thường không được thần phật che chở, mấy lời của Vân Quý Phi lại vừa khéo lọt vào tai Dạ Huyền.
Nhưng hắn không vội vạch trần Dạ Yến Thành, vẫn là theo quy củ hành lễ:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến Quý Phi.
- Bình thân đi.
Dạ Yến Thành liếc thê tử, thấy nàng không quan tâm thì chỉ đành ho vài tiếng:
- Khụ khụ...!Trẫm hôm nay nhiễm phong hàn, mấy tấu chương bên kia con giúp trẫm phê đi...
Dạ Huyền vẫn không đứng dậy, chậm rãi nói:
- Phụ hoàng, cái này không hợp quy củ lắm.
Để mấy đại thần bên Ngự Sử Đài biết được lại nói lời không hay chọc giận phụ hoàng.
Dạ Yến Thành bật dậy, khó tin nhìn Dạ Huyền.
- Tháng trước Ngự Sử vì đuổi theo đứa nghịch tử mà ngã gãy chân.
Nhanh vậy đã lành rồi?
- Lão Ngự Sử vốn còn dưỡng bệnh, nhưng Nam Nhạc mang đến thuốc tốt nên nhi thần đã lệnh đem cho ngài ấy một ít.
Đúng là rất hiệu nghiệm, bây giờ đã có thể xuống giường.
Dạ Yến Thành tức muốn hộc máu, đứa cháu này đúng là hơn hẳn hoàng huynh.
Cũng không biết hắn học thói xấu của ai nữa.
Vân Quý Phi cố nén cười, hắng giọng:
- Huyền Nhi, ở đây không có người ngoài.
Chi ba g cứ nói thỉnh cầu của con đi.
Dạ