Tủ đầu giường đầy chai chai lọ lọ, còn cả rất nhiều băng gạc và miếng dán urgo. Trên sàn có mấy miếng băng gạc dính máu. Phù Hiểu Vi nhặt
sạch, ném băng gạc vào thùng rác. Cô cau mày nghe tiếng nước chảy rào
rào trong phòng vệ sinh.
Phù Hiểu Vi bội phục khả năng tự lành của Chu Tùng Dật. Không đúng,
nên là Chu Phong. Cái tên này cũng lừa gạt cô suốt bốn năm trời. Có
điều, trong một đêm thì hắn đã đi lại được, không hề bận tâm tới miệng
vết thương. Cũng chẳng biết có phải bị thương tới xương chân không mà đi lại tập tễnh. Chu Phong không nói, Phù Hiểu Vi cũng chẳng hỏi. Cho hắn
chịu đau.
Dựa vào đầu giường, Phù Hiểu Vi tùy ý xoay xoay đi động. Qua một lúc, cô trông thấy số máy trên màn hình, chính là số của Tôn Hồi. Ngay từ
ngày đầu tiên nhập học, Phù Hiểu Vi đã nhớ số của Tôn Hồi. Mặc dù Tôn
Hồi giữa chừng đổi số, Phù Hiểu Vi trước sau đều đọc thuộc được số của
cô bạn. Không biết tại sao, Phù Hiểu Vi luôn có một loại thiện cảm không thể giải thích nổi đối với Tôn Hồi.
Khi ấy, Phù Hiểu Vi vừa mới tới ký túc xá. Ba người trong phòng ai
làm việc nấy. Cô tìm đến giường của mình, vắt khăn lau trèo lên lau
giường. Bố mẹ Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy thì tụ tập cùng tán gẫu, lúc thì kể con gái nhà mình hiểu chuyện, nhờ chăm sóc thêm, lúc lại bảo con gái nhà mình thi đại học phát huy thất thường, vốn có thể vào đại học
Nam. Riêng có Phù Hiểu Vi và Tôn Hồi đều chỉ một thân một mình.
Thoạt đầu Phù Hiểu Vi không làm sao để ý tới người bên cạnh, cho đến
khi bỗng dưng trong tiếng chuyện trò hòa thuận nghe thấy một câu bất
thình lình: "Ối chao, Canxi ô xít*, không xuống được rồi!"
Phù Hiểu Vi xoay đầu nhìn, bắt gặp một cô gái để tóc ngắn, một chân
giẫm lên tay vịn, đầu gối chân kia còn quỳ trên mép giường, hai tay gắt
gao bám vào giường, cong mông mang vẻ mặt cầu xin:" Tớ không xuống
được... Xuống thế nào bây giờ?"
Tạ Kiều Kiều liền nhiệt tình bảo: "Tay bạn bám vào chấn song, đầu gối kia đừng quỳ nữa, từng bước đi xuống thôi."
Thái Nhân Duy và các bậc phụ huynh cũng vội vàng chỉ cách cho cô bạn. Cô gái tóc ngắn thì cứ chổng mông như vậy, trợn mắt thật tội, dịch
chuyển từng bước. Cuối cùng giẫm lên cái ghế mà Tạ Kiều Kiều kê tới, đột nhiên liền trút bỏ vẻ khiếp đảm lúc trước, chớp mắt nở nụ cười tươi rói 'hây' một tiếng nhảy xuống, lớn giọng: "Cảm ơn mọi người ạ! Vừa rồi
cháu cũng sợ chết khiếp. Cấp ba cháu chưa bao giờ ở nội trú trong
trường, còn chưa từng trèo giường tầng ạ."
Cô bạn lập tức cùng Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy kết thành một bọn,
thậm chí còn cùng những bậc phụ huynh kia hàn huyên. Khi được hỏi tại
sao không thấy bố mẹ cô, bàn tay nhỏ của cô giơ lên: "Nhà chúng cháu ở
đây. Bố mẹ cháu mở nhà nghỉ tương đối bận rộn. Tự cháu có thể đến báo
danh ạ."
Dứt lời, cô ngẩng đầu lên, nhìn Phù Hiểu Vi đang ở giường trên liền
vẫy vẫy tay: "Tớ tên Tôn Hồi. Bạn có cần giúp đỡ không? Tớ lau xong
rồi!" Nụ cười trắng trợn này tựa vầng Mặt Trời nắng cháy cuối tháng Tám.
Phù Hiểu Vi chỉ nói bí mật về Chu Phong cho Tôn Hồi biết. Sau khi học vẽ phác họa, bức tranh đầu tiên cô mơ mộng vẽ ra Chu Phong cũng chỉ cho Tôn Hồi xem. Nhưng, nay Chu Phong bảo Tôn Hồi là em họ của hắn, mà Tôn
Hồi mấy hôm trước còn nói với cô rằng cô bạn không quen biết Chu Phong
gì hết.
Phù Hiểu Vi cười một tiếng, tiếp đó áp lòng bàn tay lên má. Lát sau
nghe thấy cửa phòng vệ sinh xoay mở, cô mới buông tay xuống, thấp giọng
hỏi hắn: "Anh thành thực cho tôi biết đi, mười vạn anh đã lừa gạt tôi
dùng vào chỗ nào rồi?"
Chu Phong chống tường, thoáng ngừng bước chân và đáp: "Anh không lừa
em!" Trên mặt hắn toàn bọt nước, vừa trầy trật di chuyển bước chân vừa
vò đầu: "Lúc trước cầm đi mười vạn không bao lâu thì anh bị tóm. Không
phải anh không liên lạc với em. Là anh không liên lạc được với em!"
Phù Hiểu Vi cười giễu: "Tôi không đổi số di động, không đổi nick QQ,
tài khoản trò chơi dùng tới tận bây giờ. Anh không liên lạc được với
tôi? Không ai có thể chuyển lời sao?"
"Không có ai!" Chu Phong dứt khoát trả lời: "Bố anh đã chết, mẹ anh
bệnh nặng. Anh không có bạn bè. Đám họ hàng thân thích kia có cũng như
không. Chẳng lẽ anh bảo Tôn Hồi chuyển lời? Lúc ấy nó còn nhỏ, anh với
nó cũng không thân thiết."
"Lúc đấy cô ấy còn nhỏ à? Lúc đấy tôi bao lớn, thế nào mà anh đã
'chịch' tôi! rồi!" Phù Hiểu Vi bỗng bước xuống giường, nói lời mà không
suy nghĩ.
Nói xong, thấy Chu Phong liếc mắt qua, cô cũng lập tức khống chế cảm
xúc của bản thân, trợn mắt hung dữ nhìn hắn, hỏi lại: "Đã cho ai mười
vạn kia?"
Chu Phong thở dài, cuối cùng đi tới trước mặt Phù Hiểu Vi, ngồi xuống chiếc giường đằng sau lưng rồi đáp: "Tôn Địch, chị gái của Tôn Hồi. Khi đó nhờ cô ta giúp đỡ, đưa toàn bộ các khoản tiết kiệm cho cô ta, bao
gồm cả mười vạn của em!" Gom được một khoản lớn, không biết Tôn Địch còn giữ sổ tiết kiệm kia không.
Phù Hiểu Vi đờ người, nhất thời không theo kịp, làm sao lại vòng tới
chỗ chị gái của Tôn Hồi thế? Chính lúc mất hồn, hai tay cô bỗng bị xiết
chặt. Chu Phong nắm lấy tay Phù Hiểu Vi, bụng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ
vào mu bàn tay cô: "Hiểu Vi, anh có thể thề. Anh không lừa em những
chuyện này. Trước đây, anh gây chuyện rồi bỏ trốn, chỉ có thể dùng chứng minh thư giả. Phiền phức bây giờ anh gặp phải cũng liên quan tới chị
gái của Tôn Hồi. Tôn Hồi có thể giúp anh. Giờ anh không thể tùy tiện ra
khỏi cửa, cũng không thể tùy tiện liên lạc với người khác. Em chỉ cần
giúp anh gọi Tôn Hồi ra ngoài là được!"
Phù Hiểu Vi mạnh mẽ rút tay về, nói với giọng căm ghét: "Đồ khốn nhà
anh! Sao anh còn mặt dày bảo tôi giúp anh hả? Hôm qua, tôi không bóp
chết anh, anh chờ vào tù lần nữa đi!" Cô dùng sức đột ngột nên ngã về
phía sau theo quán tính, đụng ngay vào mép giường. Mắt thấy sắp ngã
xuống thì trên eo chợt xiết chặt một cái, rõ ràng cánh tay xem ra có
phần gầy gò, nhưng lúc này cứng như sắt. Phù Hiểu Vi bị ép ngẩng lên,
lập tức bị đôi cánh tay kia kéo theo, nháy mắt liền ngã lên người Chu
Phong. Cô gắng sức giãy dụa, tuy nhiên cánh tay trên eo mạnh mẽ sít sao. Phù Hiểu Vi vừa đẩy vừa giận dữ đánh mắng. Chu Phòng lật mạnh người một cái, đè cô dưới thân. Hắn chặt chẽ vây lấy cô, thấp giọng nói: "Tính
tình vẫn không thay đổi. Cái tính thối này của em còn có ai khác biết
không, hửm?"
Nói rồi, hắn áp lên trán Phù Hiểu Vi, bỗng cúi xuống hôn cô.
***
Tôn Hồi không dám gọi điện thoại cho Phù Hiểu Vi nữa. Buổi chiều Hà
Châu phải ra ngoài. Tôn Hồi đưa anh tới cửa, chợt phát hiện đã đổi một
loạt vệ sĩ, có mấy người khá quen mắt, hình như trước kia luôn theo bên
cạnh Hà Châu. Nghĩ một chốc cô mới khẽ hỏi: "Nếu là Hiểu Vi thật, em gọi nó về được không anh? Nó sẽ không gặp nguy hiểm chứ ạ?"
Hà Châu nâng khuôn mặt cô, thoạt tiên anh không nói gì. Sau khi suy
ngẫm anh mới đáp: "Em không nghĩ điện thoại em gọi đi, Chu Phong sẽ rất
nhanh biết được người ở đầu bên kia điện thoại là em à. Cứ giống em
trước kia ở trong phòng nhắc tới Phù Hiểu Vi ấy."
Bất tri bất giác, chẳng ai ngờ được Phù Hiểu Vi đi cả đêm không về
vậy mà dẫn theo Chu Phong, còn Chu Phong cũng không ngờ hóa ra Tôn Hồi
và Phù Hiểu Vi là bạn học.
"Cho nên cú điện thoại này của em cũng vô dụng. Chưa biết chừng còn
có thể khiến Chu Phong lợi dụng, có khả năng lấy Phù Hiểu Vi để uy hiếp
chúng ta? Cái gì cũng không chắc chắn, vì vậy em chỉ cần ngoan ngoan ở
trong nhà là tốt rồi, đừng nghĩ ngợi gì hết, bên ngoài có anh!"
Tôn Hồi gật gật đầu, vẫn bứt rứt không yên: "Thế Phù Hiểu Vi... Hay
là em bảo bọn Tạ Kiều Kiều liên lạc với nó, để nó trở về sớm nhất. Em lo nó xảy ra chuyện!"
Điều này thì Hà Châu chưa nghĩ tới, nghe xong anh hơi ngẩn người. Họ
có thể nhắc nhở Tạ Kiều Kiều đứng đề cập tới Tôn Hồi trong điện thoại,
thậm chí có thể bảo Tạ Kiều Kiều chuyển lời, cho Phù Hiểu Vi biết những
nguy hiểm, để cô bạn nói ra chỗ đang ẩn náu, lặng lẽ bắt lại Chu Phong.
Song, Hà Châu có lòng riêng, giờ chính là thời điểm mấu chốt, anh hy
vọng Chu Phong có thể bị tìm thấy muộn chút. Anh có thể có đủ thời gian
thu lưới, âm thầm nuốt gọn tất cả mọi thứ anh đã bố trí trong hai năm
nay.
Vì lẽ đó Hà Châu không đồng ý với phương án của Tôn Hồi. Anh dỗ cô về phòng, trong ngoài biệt thự sắp xếp trạm gác, để lại Thẩm Khiết chăm
sóc Tôn Hồi rồi vội vàng rời đi.
Trong lúc tập đoàn Hải Sơn sứt đầu mẻ trán thì đội ngũ của Hà Châu phát triển lớn mạnh.
Anh mở mười lăm bàn tiệc tại khách sạn mừng Lê Thu Sinh gia nhập cổ
phần. Lý Vĩ Bằng và Tóc Vàng thân là cánh tay trái và cánh tai phải của
Hà Châu, thay anh đón tiếp đồng nghiệp các nẻo, có đồng nghiệp ở tập
đoàn Hải Sơn từng cộng tác với họ, cũng có bạn bè tại Nam Giang và đối
tác làm ăn. Lợi Mẫn luôn đứng sau quầy lễ tân thu xếp, đếm đầy phong
bao, cả mười ngón tay cũng không đủ dùng. Cô nàng nhỏ giọng xác nhận lần nữa với Tóc Vàng qua bộ đàm: "Đến thật này, đúng là muốn vãi tiền à?"
Tóc vàng bực bội nói: "Phụ nữ bọn em chỉ là đồ nhỏ mọn. Anh Châu bảo
rồi, đóng cửa lại toàn người một nhà. Những bạn bè ấy rời xa quê hương
từ Hải Châu theo anh ấy tới đây, anh ấy phải đối xử tử tế với họ. Tiền
tính là cái gì, em nhanh tay lên!"
Lợi Mẫn nghiến răng, đau lòng bỏ tiền đầy các lì xì. Một tiếng sau,
cửa lớn đóng lại, trong phòng tiệc bắn pháo giấy ầm ầm, ngay cả con
đường đối diện với khách sạn cũng có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh náo nhiệt. Mọi người mang ý chí chân thành sôi nổi tuyên thệ với Hà
Châu.
Công ty TNHH Châu Giang như nổi lên trong một đêm, đăng ký một năm
trước, với xu hướng phát triển kinh người, giành được sự ưu ái của
thương nhân trong và ngoài tỉnh. Sau lưng nó hình như có sự chống đỡ của một tập đoàn tài chính lớn mạnh, kinh phí đầy đủ, thị trường trải rộng, tuyến đường vận tải thông suốt, Có nhiều người nghe ngóng được, tập
đoàn tài chính đằng sau nó là tập đoàn Trung Quảng xưng bá một phương ở
Hải Châu. Cùng với sự líu lưỡi của quần chúng chính là nỗi tò mò không
nguôi về danh tính của người đứng đầu công ty.
Động tác của Hà Châu nhanh như chớp, anh có vẻ sớm đã trở về thành
phố Nam Giang từ trước và đã quyết định hạ tất cả bàn cờ. Mà Chu Phong
bắt cóc Tôn Hồi, Hà Châu thuận thế đầu quân cho Trung Quảng. Tất cả điều này giống như chỉ là trợ lực, để con đường phía trước của anh rộng mở
và bằng phẳng hơn.
Trước mặt lão Đàm bày mấy tờ tư liệu mỏng manh, trên đó là hướng đi
của Hà Châu trong hai năm gần đây. Anh bắc cầu dắt mối cho Mai Đình Sơn, liên lạc với tập đoàn Tiên Hóa, cắt đứt một cánh tay của Trung Quảng,
còn thay Mai Đình Sơn đưa ra ý tưởng, táo bạo chiêu mộ hàng loạt các
nhân viên có liên quan tới hải quan vào làm việc cho tập đoàn Hải Sơn,
thậm chí phụ trách một kho bãi lớn, vươn tay vào tận trái tim của tập
đoàn Hải Sơn, trở thành tâm phúc của Mai Đình Sơn.
Con người này trầm lặng kiệm lời, nhưng lúc lặng lẽ đột nhiên rút ra
khỏi tập đoàn Hải Sơn, nện một cú xuống thành phố Nam Giang, phá vỡ thị
trường ban đầu vốn ở thế cân bằng.
Lão Đàm nhức đầu nhéo nhéo hai đầu lông mày, nói với Giang Binh: "Dã
tâm của cậu ta lớn bao nhiêu kỳ thực không sao hết. Tôi thích người
thông minh. Cậu ta là một nhân tài, có chỗ hữu dụng là tốt nhất với tôi, không có ích cho tôi thì không nên ở dưới mí mắt tôi." Ông ta thoáng
ngừng lại rồi thở dài một hơi: "Gần đây tôi càng ngày càng
cảm thấy lực
bất tòng tâm. Tuổi tác cao, các loại bệnh tật trên cơ thể đều chui ra.
Không nhận già cũng không được rồi. Mảng giang sơn tôi đã đánh hạ này
không thể mang theo vào quan tài. Sau này không người kế thừa, rốt cuộc
là vì cái gì chứ? Sao tôi lại sinh ra một thằng con trai 'chính nghĩa'
thế kia? Cứ dứt khoát..." Nghĩ tới đây, ông ta nở nụ cười: "Cậu bảo hai
năm trước, nó mơ tưởng cô bé nhà họ Tôn ấy, bị đánh hả?"
Giang Binh thoáng ngần ngừ mới đáp: "Vâng!"
Lão Đàm cười nói: "Vậy thì tôi cảm thấy thực ra nó chẳng có lòng dạ
gì với cô bé ấy cả. Chẳng qua nó không muốn để cậu có liên quan tới cô
bé ấy, cho nên cố ý làm thế đấy thôi."
Giang Binh sửng sốt, có vẻ hơi mông lung. Lão Đàm chống xuống tay vịn của ghế: "Bỏ đi, không nghĩ đến chuyện quá khứ nữa. Trước tiên tìm ra
Chu Phong, tìm ra hắn tôi mới có thể yên tâm."
Giang Binh hỏi: "Ông chủ, nửa tài liệu trong tay Hà Châu có cần lấy về trước không ạ?"
"Không vội, lấy thứ này, cậu ta làm sao tin tưởng tôi đây?" Lão Đàm
cười nói: "Bên Hà Châu tôi không lo. Cậu ta rất rõ ràng kẻ thù của mình
là ai, anh chàng này khiến tôi giật mình lắm, có chút mùi vị nằm gai nếm mật. Đến lúc đó cậu ta sẽ ngoan ngoãn giao ra. Chủ yếu là Chu Phong.
Hắn quá là không biết điều. Lần này tìm được hắn, không cần khách sáo.
Chẳng qua nhất định phải khiến hắn giao tài liệu ra trước khi chết."
Chu Phong nằm trong nhà nghỉ mấy ngày, vết thương trên mặt vẫn có chút dọa người.
Nơi này nằm bên đường quốc lộ, ra vào đều có thể nghe thấy tiếng xe
cộ ồn ào qua lại. Cũng không thể mở cửa sổ, mở ra một cái thì toàn mùi
nước cống. Chu Phong hơi bực bội, lấy di động ra xem đi xem lại, chậm
trễ chưa nhận được câu trả lời của Mai Đình Sơn, hắn hơi bất an.
Nằm một lát, hắn liếc sang bên cạnh. Phù Hiểu Vi quay lưng lại với
hắn, không nhúc nhích. Chu Phong mỉm cười, ôm lấy bả vải trần trụi của
cô, đặt xuống một nụ hôn. Rõ ràng cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, Chu Phong mang theo nụ cười vùi đầu vào hõm vai cô, nhỏ giọng: "Hiểu Vi à,
Hiểu Vi..." Vừa nói vừa cắn cổ cô, còn hướng lên trên từng chút một. Mắt thấy sắp hôn được môi cô, trên miệng thình lình bị giáng một cái tát.
Phù Hiểu Vi cuốn chăn chạy xuống giường, cũng mặc kệ Chu Phong chỉ có
thể trần truồng.
Sắc mặt Chu Phong xám xịt, rất lâu sau mới giang tay ra và bảo: "Đừng ầm ĩ, ngoan!"
Phù Hiểu Vi đỏ hoe cả mắt, hất đầu một cái, như thể vừa mới tỉnh dậy, hoàn toàn không biết mấy ngày nay đã làm gì, sao lại 'lên giường' cùng
Chu Phong chứ. Cô chợt cảm thấy bản thân thật đê tiện. Bốn năm trước như vậy, bốn năm sau lại vẫn thế. Nhưng chân cô hệt mọc rễ, không thể ra
khỏi cánh cửa này.
Vả mặt Chu Phong không bộc lộ cảm xúc gì, ánh mắt nặng nề chăm chú
nhìn cô, nửa ngày mới từ từ đứng lên, đi tới trước mặt cô, đem cả người
lẫn chăn ôm vào lòng, thấp giọng nói: "Em, cô nhóc này..." Có vẻ đang im lặng thở dài.
Hai người đều bất động, thời gian như thể ngưng đọng trong khoảnh
khắc ấy. Sự yên tĩnh hiếm hoi bỗng bị một tiếng chuông dồn dập phá vỡ.
Chu Phong buông Phù Hiểu Vi ra, nhận điện thoại. Đầu bên kia, Mai Cẩn An nói: "Bố tôi để tôi chuyển lời. Ngày kia, anh sắp xếp đi!"
Chu Phong thở phào một hơi, nở nụ cười.
Khi Tôn Hồi nhận được cuộc gọi của Phù Hiểu Vi, cô vừa mới kết thúc chat chit với Tạ Kiều Kiều.
Tạ Kiều Kiều tỏ ý mấy hôm nay cô bạn và Phù Hiểu Vi chỉ gọi điện
thoại được một lần, mọi người đều rất bận. Kỳ nghỉ Quốc Khánh có mấy
buổi tuyên truyền trong khuôn viên trường, các cô bạn đều đang chuẩn bị
đi thực tập. Học kỳ này thi sớm, tháng mười hai có thể xong xuôi, đến
khi ấy bọn họ trực tiếp thực tập bên ngoài trường, đợi trở về trường
phải tận tháng Năm tháng Sáu năm sau. Tất cả đều đang khẩn trương thu
xếp, chẳng ai màng Phù Hiểu Vi đang ở đâu nữa.
"Không phải mày không hiểu Phù Hiểu Vi, nó thích đi lại một mình, tắt di động rồi, tao cũng hết cách liên lạc với nó. Sạc điện thoại của nó
vẫn ở trong ký túc xá này. Mày đừng lo, nó cũng không phải con nít.
Trước đây cũng chẳng phải chưa từng có chuyện mất tích một tuần lễ, với
cả ngày kia đi học rồi! Cuống gì chứ!"
Tôn Hồi làm sao có thể không cuống, cả đêm cô không ngủ, lúc trằn
trọc Hà Châu luôn không có bên cạnh. Mấy hôm này anh cứ bận rộn đến tận
nửa đêm mới về. Tôn Hồi nhiều lần nhắc tới Phù Hiểu Vi với anh, anh toàn chỉ bảo đợi nói sau, anh đã sai người đi tìm nhưng căn bản chưa có tin
tức truyền lại.
Hôm nay Hà Châu về sớm. Từ trong phòng tắm bước ra, anh liền ôm lấy
Tôn Hồi. Cô né tránh, cau mày kể lại lời của Tạ Kiều Kiều, rồi bảo: "Em
thật sự lo nó gặp chuyện. Nếu có thể, báo cảnh sát được không anh?"
Hà Châu còn chưa trả lời, thì di động của Tôn Hồi reo vang, là một dãy số lạ. Cô vừa nghe máy, lập tức trợn tròn mắt: "Hiểu Vi!"
Đầu dây bên kia, Phù Hiểu Vi nói chính mình gặp chuyện, hy vọng ngày
mai Tôn Hồi có thể ra ngoài. Giọng điệu trong điện thoại đều đều, không
nghe ra cảm xúc của cô bạn. Tôn Hồi thoáng nhìn qua Hà Châu, dưới ánh
mắt ngầm cho phép của anh, cô giữ máy và nói: "Mấy ngày nay mày cũng
không về ký túc xá, mày ở bên ngoài một mình à? Mày đang ở đâu?"
Phù Hiểu Vi nhàn nhạt đáp: "Ở chỗ bạn. Không sao, chẳng qua tâm trạng tao không tốt. Mai mày ra ngoài đi!"
Tôn Hồi hỏi thời gian và địa điểm, ngơ ngác cúp máy, chẳng nói năng gì mà cứ nhìn Hà Châu.
Hà Châu gọn gàng dứt khoát: "Em đừng đi! Mai anh đi!" Thấy Tôn Hồi
nhăn mày nên anh nói tiếp: "Em yên tâm, Phù Hiểu Vi sẽ không xảy ra
chuyện gì đâu!"
Tôn Hồi khẽ gật đầu, lẩm bẩm: "Nó chỉ bảo có việc tìm em ra ngoài,
cũng không nói gì khác, không bảo em mang theo tiền cũng không bảo em
tìm người giúp. Tại sao chứ?"
Nếu cô bạn đã cứu Chu Phong, một mình không thể ứng phó, tìm kiếm sự
giúp đỡ bên ngoài là chuyện bình thường, nhưng trong điện thoại Phù Hiểu Vi không đề cập tới một chữ tiền hay trợ giúp nào. Khả năng lớn nhất
chính là cô bạn chỉ muốn khiến Tôn Hồi xuất hiện tại địa điểm hẹn.
Hà Châu ôm Tôn Hồi, đôi con ngươi sâu thẳm. Anh lặng im.
Hôm sau, sắp chấm dứt kỳ nghỉ Quốc Khánh, thành phố Nam Giang đổ mưa phùn, đâu đâu cũng ướt, bầu trời phủ một tầng xám tro.
Sáng sớm, Hà Châu đã ra khỏi cửa, anh tới chỗ đã hẹn với lão Đàm, hai người bàn bạc qua, lập tức đạt thành sự đồng thuận, cử một nhóm người
dẫn đầu đi trước với mục đích thăm dò, lại sai người tra tìm những kẻ
khả nghi ở khu vực gần quanh. Hà Châu xuất phát trước. Lão Đàm nói: "Tôi xem cậu còn muốn chờ đợi nữa, may mà cậu đã nghĩ thông suốt!"
Hà Châu chỉ cười không đáp, lại nghe lão Đàm nói tiếp: "Yên tâm đi,
chúng ta có cùng mục tiêu. Chuyện sau này tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa, cho cậu thứ cậu đáng được nhận. Có điều cậu chắc chắn, cậu phải làm
những chuyện này với bạn tốt của Tôn Hồi sao? Nếu cô gái ấy không chịu
nói ra Chu Phong đang ở đâu, cậu sẽ làm thế nào?"
Hà Châu sửa lời ông ta: "Lão Đàm, là ngài nên làm thế nào mới đúng. Những chuyện này không liên quan đến tôi!"
Lão Đàm phút chốc nở nụ cười, gật đầu như thật.
Bên kia, Chu Phong rửa qua mặt rồi từ phòng vệ sinh đi ra hỏi Phù Hiểu Vi: "Biệt thự gần sơn trang suối nước nóng à?"
Phù Hiểu Vi gật đầu.
Lúc trước, Chu Phong bị bịt mắt mang tới biệt thự, do đó không hề
biết vị trí của biệt thự. Hắn chưa từng nghĩ đến Phù Hiểu Vi vậy mà có
thể một đường theo dõi Tôn Hồi. Nghĩ đến Hà Châu ngàn tính vạn tính, dán mắt nhìn chằm chằm vào người nhà họ Mai nhưng cố tình xem nhẹ chiếc
taxi. Mai Cẩn An vẫn không tìm được cái tổ của Hà Châu, trái lại để cho
Phù Hiểu Vi chó ngáp phải ruồi mà thành công.
Đây chẳng phải là trời giúp Chu Phong hắn sao. Hắn mỉm cười bảo Phù
Hiểu Vi rằng: "Phải rồi, em không cần đến đó đợi Tôn Hồi đâu!"
Phù Hiểu Vi thoáng sửng sốt: "Vì sao?"
Chu Phong đáp: "À, anh bảo bạn tới biệt thự tìm cô ấy rồi!"
Nơi tọa lạc ở phía Tây thành phố Nam Giang này, ngày thường vắng
người qua lại, đặc biệt là dưới chân ngọn núi kia, trên con đường nhỏ rẽ bảy, tám khúc ngoặt mới có thể trông thấy tòa biệt thự kề núi. Chỗ
hoang vu heo hút như vậy hôm nay lại náo nhiệt lạ thường, đưa tới ba
chiếc xe thương vụ. Vệ sĩ trong biệt thự cầm bộ đàm, ánh mắt gắt gao
nhìn vào camera nhắc nhở đồng nghiệp, có người gọi Giang Binh, đối
phương đáp: "Giang Binh đã đi cùng Hà Châu ra ngoài!"
Họ còn chưa kịp nghĩ tốt bước tiếp theo thì ba chiếc xe thương vụ đã
phóng nhanh đến lối vào biệt thự, bất chấp bảo vệ chặn lại, xông thẳng
đụng vỡ cổng trạm gác, mười mấy nhân viên an ninh lập tức lao lên, bỗng
một đợt tiếng súng vang lên phá thủng tất cả yên tĩnh trong núi.
Một tiếng sau Hà Châu nhận được điện thoại, tức tốc gọi người vội vã
quay về biệt thự, chỉ thấy trong biệt thự là một đống lộn xộn, mọi
camara giám sát đều đã tan tành. Trên trời mưa vẫn rả rích rơi, bùn đất
khắp sàn nhà.