Biệt thự giấu mình ở nơi cách xa nội thành, trước không thôn xóm, sau không hàng quán. Chỗ này không có tiếng xe cộ đông đúc, ngẩng đầu là
bầu Trời trong xanh, giống như cảnh tiên ngăn cách với thế giới bên
ngoài, có thể cản hết thảy ồn ã xô bồ, cũng có thể dùng để ẩn thân, còn
có thể làm những việc hết cách xử lý dưới ánh Mặt Trời.
Hiện giờ có kẻ đột nhập vào đây giữa ban ngày ban mặt, ngay cả tiếng
súng nổ cũng không kinh động nổi tới người khác. Mai Đình An nhất định
là điên rồi. Hà Châu thẫn thờ đứng trong phòng ngủ trống rỗng, quay
người một cái lại mở cánh cửa mấy căn phòng bên cạnh ra, không biết Tôn
Hồi trốn ở đâu, chẳng lưu lại cho anh một tí dấu vết nào. Cổ họng Hà
Châu bỗng khàn đặc, không phát ra nổi một tiếng.
Thẩm Khiết vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cơn hoảng hốt, cô nàng đứng sau lưng Hà Châu sợ hãi nói: "Họ đều mang theo súng. Khẩu thứ nhất có
âm thanh, về sau toàn dùng súng lục giảm thanh. Mười người bị bắt đi
cả..."
Thẩm Khiết vẫn chưa nói hết thì thấy Hà Châu quay phắt người, tóm một phát lấy cổ cô ấy, ánh mắt độc ác như hổ như sói, khiến người ta kinh
hoàng nín thở quên mất giãy dụa, chỉ cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹt. Sức
lực ấy mạnh đến kinh người. Thậm chí Thẩm Khiết có thể cảm nhận được
trên cổ dường như bị nung thành mấy cái lỗ, toàn bộ máu dâng lên. Cảm
giác từng cơn buồn nôn nhắc tỉnh Thẩm Khiết, chẳng mấy chốc là cô ấy có
thể bị Hà Châu bóp chết tươi. Bản năng muốn sống gọi ý thức cô ấy trở
về. Thẩm Khiết vô cùng khiếp hãi, liều mạng cạy bàn tay Hà Châu ra, song không địch lại nổi nửa phần sức lực của anh. Hai chân cô ấy từng bước
từng bước bị ép lui, cơ thể chống vào lan can, nháy mắt treo trên không. Bên tai cô ấy vang lên giọng nói hung ác mà nham hiểm: "Sao cô không bị thương, sao cô chưa chết hả?"
Thẩm Khiết đau đớn kêu lên, đứt hơi khản tiếng vẫn không thể phát ra
âm tiết hoàn chỉnh. Cô ấy hoang mang đá đá chân, sau lưng trống không,
giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi khỏi lan can. Bàn tay xiết trên cổ càng lúc càng thít chặt, Thẩm Khiết nhìn người trước mặt hệt ác quỷ, chân tay cô ấy tê cứng. Bỏ cuộc không giãy dụa nữa, Thẩm Khiết dồn tất
cả sức lực toàn thân về cổ họng, cuối cùng bật ra hai từ: "Tôn...
Hồi...."
Cổ họng chốc lát buông lỏng. Thẩm Khiết ngã xuống nền nhà, mặt mũi đỏ gay ho dữ dội. Trên đầu lại bị xiết chặt một phát, cô ấy bị ép ngẩng
đầu lên, nhìn thẳng vào Hà Châu tựa như đã biến thành người khác, vô
cùng tàn nhẫn, nghe anh nghiến răng nghiến lợi: "Nói, Tôn Hồi làm sao!"
Thẩm Khiết liên tục ho khan, thấp thỏm mở miệng: "Tôn Hồi..."
Nghe thấy tiếng súng kia, Tôn Hồi đang làm ổ trong phòng ngủ lập tức
hoảng hốt nhảy xuống giường, chạy đến ban công nhìn một thoáng rồi mở
ngay cửa phòng. Thẩm Khiết cũng bị giật mình như vậy, cô ấy từ trong
phòng vệ sinh chạy ra hét toáng với Tôn Hồi: "Mau trốn đi!" Lại liếc mắt nhìn về phía cửa sổ thủy tinh sát đất của vườn sau: "Vào phòng, vườn
sau cũng có người!"
Tôn Hồi hoàn toàn sợ ngây ra. Sau khi nghe thấy tiếng hét, cô hốt ha
hốt hoảng vô phương ứng đối chạy hai bước, rốt cuộc được Thẩm Khiết lôi
lên tầng, kéo vào trong một căn phòng. Tôn Hồi có vẻ đột nhiên tỉnh táo
lại, đẩy Thẩm Khiết một cái và bảo: "Cô đổi chỗ trốn khác đi. Ít nhất
lưu lại một người báo tin!"
Tiếng bước chân rõ rệt càng lúc càng gần. Thẩm Khiết liền từ ban công nhảy sang phòng bên cạnh. Cô ấy vừa vọt vào phòng thì nghe thấy một
loạt âm thanh lộn xộn.
Thẩm Khiết đỏ mắt tía tai, cổ họng khàn đặc, run rẩy nói: "Giữ lại một người báo tin, cho nên.... Á..."
Da đầu căng lên mãnh liệt, Hà Châu hung dữ gằn giọng: "Tôi thật sự muốn giết chết cô!"
Sao không phải là cô ấy bị bắt đi, sao không phải là Tôn Hồi được lưu lại. Hà Châu đã mất đi lý trí, căn bản sẽ không suy nghĩ, đối phương
vốn chỉ nhằm vào Tôn Hồi, có thể bỏ sót Thẩm Khiết là may mắn rồi.
Thẩm Khiết không dám phản bác, không khí đã đông cứng.
Thành phố Nam Giang, kho hàng khu Cửu Giang. Đầu năm nay, bởi làm ăn
không tốt đã đóng cửa, xung quanh là một vùng hoang vắng, không còn dấu
vết của sự thịnh vượng trước kia. Cỏ mọc thành bụi, mương nước đen ngòm, ngập tràn rác rưởi. Chỗ không xa còn có phế liệu của mấy nhà xưởng trái phép xả ra. Quanh đây toàn những người nơi khác ra vào. Mai Cẩn An tìm
được nơi này không phải dễ dàng. Kho hàng sớm đã bỏ không, quanh co lắt
léo, nhiều ngã rẽ. Lần đầu tới đây, trong một chốc lát không thể tìm
thấy lối ra.
Mai Cẩn An xuống xe, dừng chân trước cánh cổng sắt sơn đỏ, một cánh
tay vắt ngang trước ngực, cánh tay kia vịn vào cánh cổng. Bàn tay ôm lấy mặt, hai má dường như vẫn hơi nóng rát, không biết dấu vết của cái tát
tan đi chưa.
Sáng sớm, Mai Đình Sơn chạy tới, đột nhiên phái ba chiếc xe thương
vụ. Mai Đình Sơn không ngờ ông ta có hành động, động tĩnh quá lớn khó
tránh khỏi để lộ ra bên ngoài, vừa khuyên một câu thì bị Mai Đình Sơn
giáng cho một cái bạt tai, "Tao còn chưa tính sổ với mày đâu!"
Hai năm thông đồng đóng giả yêu đương với Hà Châu, còn giấu diếm việc tài liệu chia làm hai phần, Mai Đinh Sơn bị che mờ mắt triệt để. Cô con gái mà lão ta tin tưởng vậy mà thông đồng với người ngoài đối phó với
lão. Mai Đình Sơn chỉ vào Mai Cẩn An, bừng bừng lửa giận: "Vì một thằng
đàn ông đã chết lại có thể muốn cha đẻ của mình đền mạng!"
Mai Cẩn An rất ít khi khóc. Từ khi cô ta biết nhận thức, lần đầu tiên rơi lệ là vì mẹ qua đời. Lần thứ hai rơi nước mắt là bởi đọc được trên
máy tính, những lời Hà Huy chưa bao giờ nói với cô ta. Đây là lần thứ ba Mai Cẩn An khóc, cô ta gục đầu, thấp giọng nói: "Mọi chuyện con làm đều vì hủy diệt Trung Quảng, trả thù cho Hà Huy..." Giọng của cô ta hơi
nghẹn ngào: "Trước giờ con cũng không biết, hóa ra Hà Huy, là bố..."
Lồng ngực Mai Đình Sơn phập phồng, hồi lâu lão mới thở hổn hển, dần
dần bình tĩnh lại: "Bố là bố của con, từ trước đến nay cũng sẽ không hại con. Hà Huy vốn không thích hợp với con. Về phần tai nạn xe cộ có phải
ngoài ý muốn hay không, con thích tin thì tin!"
Lão ta cũng là một người cha bình thường nhất. Hà Huy ba mươi tuổi
lại từng ly hôn một lần, không có học vấn, không có bối cảnh. Năm đó bất kể thể nào lão cũng không chấp nhận nổi Hà Huy. Còn Mai Cẩn An ra nước
ngoài là ở liền bốn năm. Cuối cùng Mai Đình Sơn nhượng bộ, cho nên lão
đồng ý chấp nhận Hà Châu, miễn sao con gái mình thích. Nhưng ai biết hết thảy đều là giả tạo. Con gái yêu quý trước mặt của lão ta không đáng
một xu.
Mai Đình Sơn vốn học hành không quá vài năm. Hồi đó đưa người vượt
biên trái phép, từng trải qua đủ loại mưa máu gió tanh. Những năm qua
tuy luôn tu thân dưỡng tính, phát triển theo hướng người đàn ông thượng
lưu tài giỏi. Song, lão ta ngã một cú thật đau bởi Hà Châu, tổn thất hôm nay cũng không thể khiến lão nuốt nổi cơn giận nữa. Hà Châu muốn chơi
thì lão ta chơi lớn cùng anh. Dao thật súng thật, xem ai có thể ác hơn
ai. Lão ta muốn Hà Châu quay về với hai năm trước, chán chường nhếch
nhác, ăn bữa nay lo bữa mai, thậm chí có thể đi đoàn tụ với anh trai
mình.
Mai Cẩn An khóc xong thì lau khô nước mắt, lái xe tới kho hàng, có
chút đau đầu, luôn nghĩ đến câu mà cha cô ta đã nói: "Về phần tai nạn xe cộ có phải ngoài ý muốn hay không, con thích tin thì tin!". Cô ta đứng
ngoài song cửa, buông bàn tay ôm mặt ra. Thủ hạ ở bên mở cổng cho cô ta. 'Uỳnh' một tiếng, trong kho hàng tối thui rốt cuộc có ánh sáng.
Tôn Hồi ngồi trên ghế, hai tay hai chân bị trói chặt vào ghế, trên
miệng dán băng dính. Trước mặt lộ ra một chùm sáng mạnh, cô thoáng cúi
đầu để mắt có thời gian thích ứng.
Mọi thứ diễn ra hôm nay đều giống như đang đóng phim vậy, cô bị trói ở đây, càng giống tình tiết trong phim hơn, thật đáng kinh ngạc.
Mai Cẩn An liếc mắt quan sát Tôn Hồi, cười nói: "Thế nào mà tiếp đãi
khách của chúng ta thế này. Da mềm thịt mỏng, tay chân chắc là trói đau
rồi!" Tuy nhiên, cũng không gọi thuộc hạ cởi trói. Cô ta kéo một cái ghế qua và ngồi xuống, giơ di động lên chụp một kiểu, nhàn nhã mở miệng:
"Có trách thì chỉ trách cô là quả tim của Hà Châu thôi. Kỳ thực cô không cảm thấy Hà Châu ích kỷ à? Biết rõ hoàn cảnh bản thân mình bất cứ lúc
nào cũng gặp nguy hiểm và có khả năng xảy ra chuyện, cho dù không có
loại chuyện này vẫn có thể sẽ bị bắt vì tội buôn lậu. Cô biết khung hình phạt của tội buôn lậu không? Cô bảo anh ta như vậy mà còn cố tình muốn
kéo cô xuống nước. Nếu thật sự yêu cô hẳn phải nên buông tha cho cô
chứ?"
Mai Cẩn An vừa nói vừa chụp, mỗi góc độ đều chụp một tấm. Tôn Hồi
ngẩn người nghe cô ta lảm nhảm, hai chữ 'buôn lậu' hệt một quả bom tấn.
Chụp xong, Mai Cẩn An bước lên trước gỡ bỏ băng dính bịt miệng Tôn
Hồi, động tác mau lẹ 'roạt' một phát, chẳng mảy may bận tâm đến tiếng
kêu đau của Tôn Hồi.
"Cô có gì muốn nói không?"
Tôn Hồi rũ mắt, khẽ hỏi: "Các người thế này thật sự không sợ cảnh sát à?"
Mai Cẩn An như thể nghe một câu gì đó rất buồn cười: "Cảnh sát à? Lẽ
nào cô không biết, Hà Châu sợ nhất là cảnh sát ư? Anh ta sẽ không báo
cảnh sát đâu. Cũng may mà cô ở một nơi tốt, xung quanh không có ai. Cô
nói xem, lần này cô muốn tự cứu hay là ngoan ngoãn đợi Hà Châu đến cứu?" Dứt lời, Mai Cẩn An liếc nhìn bụng của Tôn Hồi: "Sinh non thật nhỉ. Hai tuần như thế là ổn rồi? A, đáng tiếc tôi không phải anh họ cô, dù cô
muốn sinh cũng chỉ có thể sinh ở chỗ này thôi!" Cô ta lại lia mắt nhìn
Tôn Hồi rồi
cười bảo: "Tôi cảm thấy mình không thể làm theo anh họ cô
được đâu."
Nói xong, cô ta gọi hai gã thủ hạ bước lên trước và một lần nữa giơ điện thoại lên.
Lúc Hà Châu nhận được những bức ảnh chụp Tôn Hồi, ngồi đối diện với anh là lão Đàm nghe thấy tin tức nên vội chạy tới.
Lão Đàm quét mắt nhìn phòng khách bừa bộn, húng hắng ho mấy tiếng rồi cất lời: "Nếu cậu đem đồ trong tay cậu giao cho họ, cậu có từng nghĩ
tới sẽ có hậu quả gì không? Chẳng những không thể báo thù cho anh trai,
cậu sẽ còn mất hết tất cả. Bây giờ cậu đưa đồ cho tôi.Về phần Chu Phong, tôi cũng sẽ tìm ra. Phía Mai Đình Sơn bên kia, tôi sẽ tự xử lý. Nếu cậu đưa cho bọn họ, mọi thứ đều sẽ hết cách cứu vãn."
Trong một căn phòng dưới tầng, Thẩm Khiết sửa sang đầu tóc, nhìn về
phía Giang Binh-người luôn đứng khoanh tay sau cánh cửa, từ đầu chí cuối không nói một lời. Cô nàng mấp máy môi: "Bên ngoài .... là ai? Tại sao
tôi không thể ra ngoài?"
Giang Binh ngẩng đầu, im lặng một thoáng mới hỏi: "Tôn Hồi bị bắt như thế nào?"
Thẩm Khiết ngẩn người, hốc mắt thoáng đỏ lên. Cô ấy kể lại lần nữa
tình cảnh Tôn Hồi bị bắt. Sau khi nghe xong, Giang Binh không có bất cứ
thái độ nào, chỉ cúi đầu, bất động đứng ở đó, mãi tới khi nghe thấy lão
Đàm gọi mình một tiếng, Giang Binh mới cử động, nói với Thẩm Khiết: "Ở
lại, đợi chúng tôi đi rồi cô hãy ra ngoài."
Thẩm Khiết trở về phòng khách. Thấy Hà Châu luôn thấp đầu nhìn di
động. Cô ấy không dám bước lên, cứ đứng im tại chỗ. Bỗng nghe thấy Hà
Châu cất giọng khàn khàn: "Trước đây, Hồi Hồi nói cô ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân. Cô ấy bảo tôi đừng lo lắng cho cô ấy, bảo tôi yên tâm
làm việc của mình. Cô ấy ngoan vậy đấy. Mấy ngày nay cũng chẳng ra khỏi
cửa một bước. Cô ấy đủ sức san sẻ bớt gánh nặng cho tôi. Từ trước tới
giờ tôi chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp như thế, mỉm cười còn rạng rỡ hơn cả ánh Mặt Trời. Cô ấy kiêu ngạo coi Trời bằng vung, đập quầy
quát tôi, vô cùng bướng bỉnh. Không biết dáng vẻ mũm mĩm sống chết ném
bóng vào rổ buồn cười biết bao nhiêu. Bộ dạng cô ấy say ngủ thật là
ngoan. Cô ấy vừa khóc là tôi cảm thấy mình cũng chẳng thể hít thở. Rất
nhiều lần tôi cũng muốn giết chết bố mẹ cô ấy, nhưng tôi biết Hồi Hồi có tình cảm với họ. Tôi muốn sống tốt, sống thật tốt chỉ vì Hồi Hồi. Tôi
nghĩ tôi không phải là người, tôi muốn sống tốt để Hồi Hồi sống thật
tốt.... nhưng đây là lần thứ hai rồi, đã hai lần rồi..."
Thẩm Khiết nghe mà không hiểu những lời nói năng lộn xộn của Hà Châu. Cô ấy chỉ thấy người đàn ông nửa tiếng trước toàn thân ngập tràn sự tàn ác, lúc này dường như đã đổ gục, chớp mắt sức sống đã biến mất trong
ngày mưa âm u.
Chiếc di động trên tay Hà Châu cuối cùng trở lại trên bàn trà. Thẩm
Khiết rốt cuộc nhìn thấy tấm ảnh chụp bất ngờ trên màn hình. Tôn Hồi bị
trói ngã cả người xuống đất, hình như đứt hơi khản tiếng kêu thét, áo
dệt kim hở cổ bị kéo nửa ống tay, quai áo hai bên ở trong đã tuột xuống, nửa áo con như ẩn như hiện, bả vai trần bị một bàn tay to lớn bao phủ.
Một gã đàn ông tóc húi cua mặc đồ đen đang ngồi xổm bên cạnh, một tay
đang dừng ở bên kia chiếc áo, như thể giây tiếp theo sẽ có thể kéo
xuống.
Hà Châu rốt cuộc mở miệng. Anh gập sống lưng nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh: "Cái gì cũng không cần, giao cho họ đi!"
Lão Đàm rời khỏi biệt thự, lần nữa để lại mấy vệ sĩ, tiếng tốt là bảo vệ Hà Châu, thực ra là hạn chế anh tiến hành hành động. Ông ta không
thể để Hà Châu nhất thời kích động dẫn đến thất bại trong gang tấc ở
phút cuối cùng. Lão Đàm lại bắt đầu buốt óc, nói với Giang Binh: "Kiểu
người trẻ tuổi này làm việc theo cảm tình, về sau còn làm được việc lớn
gì cơ chứ!"
Ông ta đã quên, người trẻ tuổi làm việc theo cảm tình không chỉ có một!
Hà Châu về phòng ngủ, tìm tấm danh thiếp mà Đàm Đông Niên lưu lại lần đầu tiên tới đây. Đứng ngoài ban công, anh nhìn về phía những vệ sĩ mới tăng thêm kia, và bấm điện thoại: "Cần anh giúp!"
Hà Châu chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, chuyển thanh treo khăn mặt
xuống, nhẹ nhàng dịch một cái, một chiếc USB rơi xuống với tấm ảnh dán
bên trên. Hà Huy nở nụ cười xán lạn.
Chiếc USB này được những người kia tìm kiếm đã nhiều năm nay. Khi ấy
trong nhà Hà Huy bị lục tung rất nhiều lần, từng góc từng xó, chỗ nào
cũng đã tìm. Nhưng chẳng ai đoán được, chiếc USB này giấu trong thanh
phơi khăn mặt ở phòng vệ sinh. Hà Châu lật khắp cả nhà, cuối cùng còn
xoay mở hết vòi nước inox vặn chặt trữ thuốc tẩy rửa cạnh ống nước trong bếp, sau cùng tìm được chiếc USB này được giấu trong thanh phơi khăn
mặt ở phòng vệ sinh. Sau đấy, anh liên lạc với Mai Cẩn An, tất cả bắt
đầu từ giây phút ấy.
Đàm Đông Niên cúp điện thoại, ngồi ngẩn hồi lâu trong phòng làm việc.
Anh ta không nghỉ dịp lễ Quốc Khánh, công ty nội thất nhiều việc. Mấy ngày trước lại bị mẹ anh ta cứng rắn kéo đi xem mắt. Đàm Đông Niên nhức đầu không thể tả. Hôm nay anh ta trốn về tiếp tục làm việc. Sau khi vừa quyết định một loạt phương án đồ gia dụng thì nhận được cuộc gọi của Hà Châu.
Đàm Đông Niên nhéo mạnh mặt mình một cái, hít một hơi thật sâu rồi vơ lấy chìa khóa xe, rời khỏi công ty.
Bên kia, Tôn Hồi đã được nâng dậy. Gương mặt đẫm nước mắt, lồng ngực
dường như vẫn có xúc cảm buồn nôn xa lạ. Mai Cẩn An thay cô chỉnh lại
quần áo và nói: "Chẳng qua dọa Hà Châu tí thôi mà! Tôi cũng là phụ nữ,
sẽ không cho phép đàn ông làm loại chuyện này với phụ nữ đâu. Có điều
nếu Hà Châu vẫn không thành thật, chắc là tôi sẽ tức giận thật đấy. Phụ
nữ khi tức giận cũng sẽ rất đáng sợ. Tôi có thể sẽ cho người làm những
chuyện không hay gì đó. Nhưng mọi quyền lựa chọn đều nằm ở Hà Châu. Cô
nói có đúng không?"
Mai Cẩn An mỉm cười, nhận cuộc gọi đã đổ chuông khá lâu, thong thả hỏi: "Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia, Chu Phong lên tiếng: "Ngày mai giao cho các người. Vé máy bay và những thứ kia đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Ờ." Mai Cẩn An hờ hững đáp: "Yên tâm, ngày mai hết thảy đều có thể
giải quyết! Sao anh không quan tâm chút tới em họ bé bỏng của anh nhỉ?"
Chu Phong ngừng một chốc rồi nói: "Làm người vẫn nên ích kỷ tí thì tốt hơn. Ngày mai tôi đợi điện thoại của cô."
Hôm nay, mưa phùn lất phất mãi chưa tạnh. Cả thành phố Nam Giang ảm đạm dường như luôn ngửi được một thứ mùi hun khen khét.
Buổi tối, lão Đàm ho càng lúc càng dữ dội. Ông ta ôm khăn tay và nói: "Trước đây, bọn ta còn có thể hứng nước mưa để uống. Nhưng bây giờ làm
sao còn có thể chạm vào nước mưa." Ông ta cười nhạt: "Sống càng lâu trên cõi đời này, càng kiêng kị nhiều thứ. Năm ấy Hà Huy lấy sạch những
chứng cớ kia, cũng cầm theo cả những thứ bọn ta có thể khiến người khác
kiêng dè. Hai mươi năm trở lại đây Trung Quảng bình yên thế này, chẳng
phải dựa vào những chứng cớ đó sao? Những kẻ đang làm quan chức, đã về
hưu cũng sợ đấy! Hôm nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Trung Quảng
cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn."
Đang nói chuyện với Giang Binh, điện thoại đợi hồi lâu cuối cùng vang lên tiếng chuông. Giang Binh nghe xong một câu liền đưa máy cho lão
Đàm. Ông ta vừa ho vừa khản giọng nói: "A lô..."
Hà Châu cất lời: "Họ Mai muốn kiểm tra tài liệu, sau khi xác định
thật giả mới thả người. Đến khi ấy trên tay họ chắc chắn sẽ có chứng cứ
của bên Chu Phong. Tôi đi làm mồi. Lão Đàm chắc hẳn có thể tìm được Chu
Phong!"
Lão Đàm nở nụ cười vui mừng, cuối cùng có thể đợi mưa tạnh nắng lên rồi!