Từ ngày đó trở về sau, Kỳ Xán không còn đến trường học nữa. Một chút tin tức cũng không có.
Vương Tây Minh ngực như bị đè nặng, rất hụt hẫng. Vì sao Kỳ Xán vừa thổ lộ với mình xong, liền biến mất? Mình đâu có bắt cậu ta thổ lộ với mình đâu.
Cậu nghĩ không ra, cảm giác bệnh dạ dày của mình lại muốn nặng thêm rồi.
“Tây Minh, cậu ổn không.” Hứa Ngạn nhìn đến cậu nằm sấp trên bàn, nhìn cậu rất không thoải mái.
“Cảm ơn.” Cậu cầm lấy thuóic dạ dày Hứa Ngạn đưa đến.
“Tôi nói cậu, hay là đến bệnh viện khám xem.?” Hứa Ngạn giọng có chút bất mãn, hắn không rõ Vương Tây Minh khó chịu mấy ngày nay bây giờ còn nhịn cái gì.
“Không có việc gì…… Tôi uống thuốc vô là được rồi.”
“Cậu đang làm cái gì? Thân thể của mình mà cũng không biết quan tâm, một lát tan học tôi liền dẫn cậu đến bệnh viện.” Hứa Ngạn nhìn cậu vẫn không chịu đi khám liền bực mình.
Vương Tây Minh cả người vô lực, tay gắt gao ôm chặt bụng, gật gật đầu.
…………………………………………
Còn chưa có tan học, Hứa Ngạn liền nhắc nhở Vương Tây Minh dọn dẹp tốt, chờ lát nữa liền đi.
Hai người ngồi xe taxi đến bệnh viện.
Vương Tây Minh vừa xuống xe, nhìn thấy xung quanh đầy người, trong lòng liền sợ.
“Đi thôi.” Hứa Ngạn đi vadi bước, mới phát hiện Vương Tây Minh không có bên cạnh, quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt cậu không tốt cho lắm.
“Đừng sợ, Tây Minh, bệnh viện nhỏ thôi mà, không có chuyện gì đâu.” Hắn an ủi nói.
“Tôi…… Tôi……” Vương Tây Minh do dự trong chốc lát, “Tôi cảm giác sẽ có chuyện xảy ra, tôi sợ……”
“Nhóc con, đi khám bệnh thôi mà, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Hứa Ngạn giơ tay xoa đầu Vương Tây Minh đầu, tiếp theo xoa tóc của cậu nói, “Không có chuyện gì đâu, cho dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ giúp cậu.”
Vương Tây Minh nghe xong rất cảm động gật gật đầu.
Đi vào bên trong, Hứa Ngạn để Vương Tây Minh ngồi nghĩ trên ghế, còn mình thì đi đăng ký.
Trên ghế nghĩ ngơi đủ loại người, cha mẹ dẫn con đi khám bệnh, con cái dẫ cha mẹ già đến khám, Vương Tây Minh ngòii bên cạnh một người mang thai.
“Nhân Nhân, đừng chạy lung tung.” Thai phụ nắm lấy tay đứa nhỏ, nhóc con lại tránh khỏi tay mẹ, giọng non nớt nói, “Mẹ, về nhà, con muốn về nhà.”
“Sắp xong rồi, ba sắp trở về rồi.” Thai phụ an ủi nhóc con. Vương Tây Minh nhìn bé gái, bé gái cột tóc hai bên, trẻn tóc còn cài một cây kẹp màu hồng.
Bé gái ánh mắt chạm với Vương Tây Minh, vui vẻ cười cười, còn gọi một tiếng, “Anh.”
Vương Tây Minh có chút không biết làm sao, cậu chưa bao giờ nói chuyện cùng với con nít.
Mẹ bé gái nhìn Vương Tây Minh một cái, nhẹ nhàng mà cười nói, “Cậu bé, tới thăm bệnh?”
“Không phải, con gần đây dạ dày không được tốt, nên đến khám.” Vương Tây Minh hướng thai phụ giải thích nói.
“Ai ui, các con là người trẻ tuổi, nhớ chú ý thân thể một chút, đừng để dạ dày mình bị đau.”
“Tại, tại……” Cậu ngượng ngùng không biết trả lời làm sao.
“Tây Minh, đến đây?” Hứa Ngạn ở phía sau gọi cậu, cậu liền chào tạm biệt hai mẹ con.
“Chúng ta đi xét nghiệm máu trước…………” Hứa Ngạn nhìn tờ giấy trong tay.
“Ừ!.”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Vương Tây Minh cùng Hứa Ngạn ngồi ở phòng khám bệnh chờ.
Rốt cuộc cũng đến lượt của Vương Tây Minh.
Vương Tây Minh đi vào, bác sĩ nhìn kết quả trong tay, sắc mặt nghiêm túc.
Ông liếc mắt nhìn Hứa Ngạn với Vương Tây Minh, ý bảo hai người ngồi xuống.
“Ai là Vương Tây Minh?” Bác sĩ rốt cuộc mở miệng.
“Cháu…… Cháu.” Vương Tây Minh giọng càng ngày càng nhỏ, trong lòng run rẫy không thôi.
“Bác sĩ, bạn của cháu bị làm sao vậy?” Hứa Ngạn nôn nóng hỏi.
“Tôi nhìn thấy cột giới tính để là “ALpha”, nhưng…… Kết quả xét nghiệm lại là “Omega”.
“Cháu…… Cháu……” Vương Tây Minh mioht chữ cũng không nói được, mũi chua xót. Nước mắt như muốn trào ra.
Hứa Ngạn cũng rất ngoài ý muốn, không mở miệng nói được gì.
Bác sĩ nói tiếp, “Tình huống này rất ít gặp, nhưng chính là sẽ có một bộ phận ALpha ở trong người cậu phân hóa thàng Omega.”
“Tại sao lại như vậy?” Vương Tây Minh nức nở nói.
“Có thể là cha mẹ cậu có một người là Omega, này sẽ dẫn đến lúc sinh