Đã thẳng thắn với nhau như vậy thì cần gì che giấu thêm, anh đưa tay vén tóc cô, hành động dịu dàng này mỗi khi được lặp lại đều khiến tim cô đập loạn nhịp.
- Tôi phải biết để có định hướng rõ ràng trong thời gian sắp tới.
Nếu em đã có người khác, vậy tôi sẽ chấp nhận bỏ cuộc.
Cô khẽ nhíu mày, lời nói từ anh rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Nghe như anh muốn theo đuổi cô nhưng lại sợ cô đã có người yêu.
Nhưng điều cô không muốn nhất chính là bản thân ảo tưởng về tình cảm của đối phương.
Đến giờ cô vẫn nghĩ rằng trong lòng anh chỉ có Bối Trúc Kiều.
Anh cư xử dịu dàng và đối tốt với cô có lẽ chỉ vì hứng thú nhất thời, chỉ là thoáng qua, cô đặt lòng tương tư sâu nặng thì cuối cùng chỉ ôm lại bi thương, thất vọng.
- Câu hỏi liên quan đến đời tư, tôi nghĩ mình có quyền không chia sẻ.
Cũng tối rồi, tôi xin phép về trước.
Cô đứng dậy rời đi, căn bản Tố Du không thể nói dối chuyện mình vẫn còn độc thân.
Nhưng cô cũng không muốn thừa nhận, càng không muốn gạt anh mà nói rằng mình đã có người yêu, có lẽ cách tốt nhất là không trả lời, anh muốn nghĩ thế nào thì tùy ở anh.
Cô trở về phòng, chưa kịp mở cửa thì cánh tay đã cảm nhận được lực kéo cô về phía sau.
Cô ngước nhìn Sở Triệu, chẳng rõ anh muốn làm gì, chỉ nghe anh nói nhanh một câu:
- Tôi cho em ba giây để đánh tôi.
Vừa dứt lời cô đã mở to mắt ngạc nhiên khi môi anh áp sát môi cô, cuồng nhiệt trao nụ hôn mà chưa được sự cho phép.
Tố Du cố sức đẩy anh ra nhưng không đủ sức.
Anh ép sát lưng cô vào tường, tay cô liên tục đánh vào ngực anh.
Đến khi hai đôi môi tách khỏi nhau, cô tức giận nhìn Sở Triệu, anh lặp lại câu nói:
- Em có ba giây để đánh tôi.
Tố Du bối rối nhìn anh, bàn tay cô run lên rồi nắm chặt lại.
Thật tâm cô không nỡ tát Sở Triệu, nhưng càng không thể lý giải hành động vừa rồi của anh.
Cô ngây người nhìn anh, cảm giác sót lại lúc này là sự sững sờ và bối rối, rõ ràng muốn biết vì sao anh lại hành động như vậy, nhưng cô lại không tài nào mở miệng để hỏi rõ.
Thứ g.iết ch.ết tâm can của con người, phải chăng là sự lặng im giam giữ nỗi khúc mắt trong lòng chẳng thể giải bày.
- Tố Du à...
Anh chưa nói hết câu, cô đã vội cất lời cắt ngang vì không muốn tim mình rung rinh thêm một chút nào nữa.
- Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bỏ lại Sở Triệu hụt hẫng đứng phía sau, Tố Du liền quay người đi, cô nhanh chóng mở cửa phòng rồi đi vào trong.
Bước thẳng đến phòng tắm, cô muốn tát nước vào mặt để lấy lại tỉnh táo, nào ngờ lại nhìn thấy vệt son môi của mình bị anh làm nhoè đi.
Cô đưa tay lau son môi, cố trấn tĩnh bản thân, tự nhủ chính mình không được rung động, hơn mười năm qua, đau lòng như vậy đã quá đủ rồi.1
——————————————
Ngày cuối cùng ở lại New York trước khi trở về nước, Tố Du đến trung tâm thương mại, cô chọn mua rất nhiều đồ chơi trẻ em.
Ngay từ đầu cô đã bảo Sở Triệu đừng đi theo, ấy vậy mà anh vẫn một mực bám lấy cô.
- Sao em lại mua nhiều đồ chơi trẻ em như vậy?
Anh cầm xe hơi đồ chơi lên xem, bất giác nói tiếp:
- Là bé trai sao?
Chợt tim cô đập mạnh, tâm tư bối rối:
- Ừm...thì tôi mua cho cháu trai của tôi.
Sở Triệu ngẫm nghĩ lại:
- Cháu trai...là con của ai?
Anh cứ hỏi chi tiết như vậy càng khiến cô ngập ngừng.
Tố Du giữ bình tĩnh đáp:
- Là con của em họ tôi.
Mà anh hỏi kỹ như