Nhã Khánh trầm trồ trước những bộ váy dạ hội rục rỡ được đính kết từ hơn một ngàn bông hoa hồng đỏ.
Hay các mẫu đầm còn lại được tạo ra từ đa dạng các loài hoa khác nhau.
- Tuyệt thật đó! Ý tưởng này là của cậu sao? Rất nghệ thuật.
Cô nở nụ cười, đứng trước chiếc đầm được đính từ hoa hướng dương, cô đưa bàn tay bé nhỏ của tiểu Phi chạm vào.
Cậu bé nở nụ cười híp cả mắt khi nhìn thấy những màu sắc sặc sỡ và dòng người đông đúc vào ra tham quan buổi triển lãm.
Chợt có vài khách tham quan nhận ra cô, một cô gái trẻ bước đến cạnh Tố Du:
- Chị ơi, chị là nhà thiết kế Hàn Tố Du đúng không? Em hâm mộ chị lắm.
Chị cho em xin chụp với chị một bức ảnh nha.
Cô nở nụ cười, dịu dàng đưa tiểu Phi cho Nhã Khánh bế giúp.
Những người hâm mộ khác nhìn thấy cô cũng vội đến xin chụp ảnh cùng.
Tố Du vui vẻ chụp hình cùng người hâm mộ, có người còn xin chữ ký của cô.
Họ không ngừng khen cô xinh đẹp.
Mọi chuyện diễn ra rất thuật lợi, Tố Du hạnh phúc vì buổi triển lãm thành công hơn cả mong đợi của cô, rất nhiều khách tham quan đến chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật.
Tâm trạng cô đang vui vẻ, nhưng một giọng nói đã xoá tan đi tất cả:
- Tố Du, thì ra em ở đây.
Tôi tìm em nãy giờ.
Nhã Khánh nghe thấy giọng nói cũng vội quay lại, cô ấy toát mồ hôi khi nhìn thấy Lộ Sở Triệu đang bước đến.
Tố Du không tin vào mắt mình, rõ ràng anh phải đi gặp đối tác nên hôm nay sẽ không đến buổi triển lãm.
Sao bây giờ lại thế này?
- Chẳng phải anh nói...anh đi gặp đối tác nên hôm nay không đến sao?
Cô đưa mắt bối rối nhìn sang Nhã Khánh, dường như Sở Triệu cũng đã phát hiện ra điều đặc biệt.
- Tôi xong việc sớm nên tranh thủ đến buổi triển lãm.
Lúc nãy tôi có gọi điện định hỏi em còn ở buổi triển lãm không nhưng em không nghe máy.
Cô có thói quen khi đi ngủ sẽ chuyển máy sang chế độ im lặng, vậy nên sáng ra quên chỉnh lại, lúc anh điện thoại cô cũng chẳng hay biết.
Anh đưa ánh mắt di chuyển sang hướng Nhã Khánh, thật ra điều khiến anh chú tâm chính là cậu nhóc nhỏ trên tay cô ấy.
- Chào cậu, không ngờ gặp nhau ở đây.
Nhã Khánh cất lời nhằm giảm bớt bầu không khí có chút căng thẳng, anh khẽ mỉm cười:
- Thì ra Nhã Khánh cũng đến đây.
Còn bé con này là...
Ánh mắt anh nhìn chăm chú tiểu Phi bé nhỏ, dù đây là lần đầu gặp gỡ, nhưng chẳng rõ vì sao anh lại thấy cậu nhóc rất thân thuộc với mình.1
Nhã Khánh rối bời, cô ấy khẽ đưa mắt nhìn Tố Du ra hiệu.
Sắc mặt Tố Du chợt tái đi, cô khẽ lắc đầu, tỏ ý xin Nhã Khánh hãy giúp cô giữ bí mật.
Cô ấy hiểu rõ chuyện của Tố Du, chắc chắn không thể để bại lộ.
- Đây là cháu trai của tôi, hôm nay tôi đưa cậu bé đi xem triển lãm.
Ba mẹ của cậu nhóc bận việc nên tôi chăm bé giúp họ.
Nhìn đôi má hồng phúng phính của tiểu Phi, lòng anh dâng lên cảm giác yêu quý lạ thường.
- Tôi có thể bế bé được chứ?
Ánh mắt Nhã Khánh hoang mang nhìn sang cô, Tố Du gật nhẹ đầu, nếu không tỏ ra điềm tĩnh thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ.
Sở Triệu bế bé con trên tay, bình thường tiểu Phi không thích gần người lạ, thậm chí khi ai đó bế bé trong lần gặp đầu tiên, tiểu Phi sẽ quấy khóc.
Ấy vậy mà khi được ẵm bồng trong vòng tay của Sở Triệu, cậu bé lại nở nụ cười toe toét.
Anh nhìn gương mặt "điển trai" đáng yêu của tiểu Phi mà lòng không khỏi liêu xiêu.
Trong khi đó, tim cô lại đập loạn nhịp, cảm giác hỗn loạn khó tả