Những lời cô nói, căn bản Sở Triệu không hiểu gì cả, anh cứ như từ một hành tinh khác rơi xuống, hay vì Tố Du...
Sau khi bác sĩ kiểm tra lại tình trạng của cô thì phát hiện ra vấn đề.
Dù máu bầm đã tự tan nhưng não bộ vẫn bị ảnh hưởng phần nào.
- Cô ấy hiện bị mất một phần trí nhớ tạm thời.
Sở Triệu nhíu mày hoang mang, dì Yến cũng vội hỏi lại:
- Mất một phần trí nhớ sao?
Bác sĩ gật đầu, tận tình giải thích cặn kẽ:
- Đúng vậy.
Hiện cô ấy không thể nhớ những việc đã xảy ra trong một khoảng thời gian nào đó.
Theo như những gì lúc nãy tôi đã hỏi cô ấy để kiểm tra, thì cô ấy không nhớ được những chuyện xảy ra gần đây.
Cụ thể là nguyên do khiến cô ấy nhập viện.
Ở hành lang bệnh viện, dì Yến và anh đã có cuộc nói chuyện trong sự rối bời.
Cùng lúc, ở phòng bệnh, Nhã Khánh đến thăm cô, nghe những lời cô nói, cô ấy bàng hoàng và lập tức nhận ra điều bất thường.
Cô ấy bước ra ngoài tìm Sở Triệu để hỏi rõ, vừa lúc nhìn thấy anh và dì Yến đang nói chuyện.
Sở Triệu kể lại lời bác sĩ đã nói cho Nhã Khánh được rõ.
Dì Yến lúc này trăn trở vô cùng.
- Theo lời con nói, vậy là Tố Du chỉ nhớ được những chuyện từ khoảng thời gian con sang Pháp trở về trước.
Anh gật đầu, tâm tư trĩu nặng:
- Phải, Tố Du nghĩ rằng con vừa về nước.
Trong lòng Nhã Khánh lúc này dâng lên cảm giác bi ai vì thương cho số phận của người bạn thân.
Khi Sở Triệu đã vào phòng bệnh với cô, Nhã Khánh mới cất lời:
- Tố Du chỉ nhớ được chuyện xảy ra cách đây hơn ba năm về trước.
Nếu vậy tiểu Phi phải làm sao đây?
Ánh mắt dì Yến u buồn, cảm giác lòng đau như cắt:
- Dì cũng không biết phải thế nào.
Nhưng bây giờ không thể nói sự thật với Tố Du về chuyện con bé và Sở Triệu đã ly hôn.
Hiện tại nếu nói ra chuyện đó, Tố Du sẽ phải chịu đả kích rất lớn.
Thời gian sau khi vừa ly hôn với anh, cô như người mất hồn, mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt.
Cô hay nhốt mình trong phòng, đau khổ quằn quại tận nửa năm liền vì nhớ anh và đau khổ khi ép bản thân phải từ bỏ mối tình đơn phương ấy.
Dì Yến và Hàn lão gia cùng với Nhã Khánh đã bên cạnh động viên cô rất nhiều mới có thể giúp Tố Du vượt qua giai đoạn kinh khủng đó.
Hình ảnh lụy tình đớn đau ấy của cô, chẳng ai nỡ lòng muốn nhìn thấy một lần nữa.
Nào ngờ sự việc trớ trêu này lại xảy ra, nghĩ đến tiểu Phi bé nhỏ, ai nấy đều xé nát tâm can.
- --------------------------------
Anh trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Tố Du đang tự ngồi dậy, Sở Triệu vội vàng bước đến đỡ lấy cô.
- Sao em không nằm nghỉ? Cẩn thận một chút.
Cô ngước mắt nhìn anh, cảm thấy "chồng" mình rất khác mọi khi.
- Hôm nay anh cư xử với em lạ thật.
Mà...anh về nước từ khi nào vậy? Còn nữa, sao em lại nằm viện?
Sở Triệu thoáng im lặng, anh nhìn cô đăm đăm, gương mặt vô tư mang chút ngây ngô của cô khiến lòng ngực anh thắt lại.
- Anh...anh lạ lắm sao?
Nghe câu hỏi ngược lại từ anh, cô khẽ nở nụ cười:
- Lạ thật mà, bình thường anh chẳng khi nào nói chuyện nhiều với em như vậy cả.
Nhưng anh chưa trả lời câu hỏi của em.
Lời nói thật thà của cô như mũi kim đâm vào tim anh, vì qua đó anh thấy được mình đã từng vô tâm đến nhường nào.
Lúc nãy khi nói chuyện bên ngoài, anh và dì Yến đã thống nhất với nhau, tạm thời không để cô biết chuyện cả hai đã ly hôn.
- Anh về nước lâu rồi.
Ngày hôm qua, em bị bọn xấu bắt đi cùng chị Bách Tiên, bọn chúng đã khiến em bị thương.
Anh kể lại chuyện