Khi cả hai ly hôn được nửa năm, trong buổi tối định mệnh ấy, cô đã một mình đến quán rượu để giải sầu, chủ yếu nhâm nhi thứ chất lỏng có cồn, thay đổi bầu khí ngột ngạt khi cứ thường xuyên tự nhốt mình trong phòng từ sau khi kết cuộc cuộc hôn nhân.
Trùng hợp thay, cô đã gặp Sở Triệu, nhưng anh không phải đau lòng vì đã ly hôn với cô nên mới đến đây uống rượu, mà vì anh nhớ mong Bối Trúc Kiều.
Ban đầu Tố Du chỉ định làm lơ, xem như không nhìn thấy anh.
Nhưng nào ngờ Sở Triệu uống quá đà nên rất say.
Cô trông thấy nữ nhân viên quán ba ăn mặc hở hang, nhân cơ hội chạy đến đỡ lấy Sở Triệu, không ngừng áp đôi gò bổng đảo đẩy đà vào cánh tay anh.
Dù đã ly hôn nhưng khi nhìn thấy cảnh tưởng đó, cô đã nổi cơn ghen mà không thể kiềm chế.
Tố Du vội bước đến "giành lại" Sở Triệu, cô thẳng thừng nói mình là vợ của anh để nữ tiếp viên lẳng lơ kia chịu bỏ cuộc.
Trong cơn say mềm, anh chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận ra cô là ai.
Cô cận kề bên anh, nhưng anh luôn miệng gọi tên Bối Trúc Kiều.
Lòng cô đau như cắt, thân hình lại nhỏ bé so với anh nên cứ loạng choạng, rất khó khăn để dìu anh ra khỏi quán rượu.
Cô định đưa anh về nhà nhưng có chút ái ngại vì cả hai đã ly hôn vừa được sáu tháng, cô không muốn quay về nơi chỉ chất chứa toàn những ký ức đau lòng.
Quán rượu nằm ở tầng trên cùng của một khách sạn, Sở Triệu say đến mức buồn nôn, cô phải bụm miệng lôi anh vào toilet, thật sự quá chật vật với anh.
Suy đi nghĩ lại, cô chỉ đành thuê một phòng khách sạn để anh ở tạm qua đêm vì anh quá say.
Dìu anh vào phòng, vừa đặt Sở Triệu nằm xuống giường, cô lập tức thấy nhẹ cả người, chút nữa thôi cô sẽ bị niểng hẳn một bên cũng nên.
Nào ngờ anh không cho cô về, còn dày mặt nắm tay Tố Du giữ lại, nhưng miệng không ngừng gọi tên Bối Trúc Kiều.
Cô có phản ứng chống trả và đẩy anh ra, tuy nhiên sau một lúc chỉ đành bất lực, cơ thể càng thêm mềm nhũng trước nụ hôn của người mình yêu, dù cô thừa biết anh hôn cô vì nghĩ cô là Bối Trúc Kiều.
Cuối cùng, Tố Du cũng không thoát khỏi tay anh, cô trao thân cho người chồng cũ trong nỗi đau đớn tột cùng vì anh luôn miệng gọi tên của người cũ.
Sau đêm ái ân, cô thức giấc vào rạng sáng và bỏ đi trước.
Đến khi Sở Triệu tỉnh dậy, đầu anh bị đau dữ dội, anh cũng chẳng nhớ được chuyện đã xảy ra tối qua.
Dấu vết còn sót lại duy nhất chính là vệt máu đỏ trên ga giường.
Anh cũng nhận ra thân thể không mảnh vải che thân của mình.
Sở Triệu đinh ninh nghĩ rằng bản thân đã qua đêm với một nữ nhân viên hầu rượu.
Anh có chút bất ngờ khi cô gái này lại chọn cách âm thầm bỏ đi thay vì đòi anh chịu trách nhiệm hoặc vòi tiền, dù sao lại còn là lần đầu, hẳn có thể ra giá cao