Chồng Cũ Hết Yêu

Thật Ân Ái Với Vợ


trước sau

“Để cô ta cầm đi, chỉ là xách ít đồ thôi mà đã ra vẻ ấm ức rồi, đúng là đồ vô dụng.” Sau khi đợi tôi đứng dậy, Tang Huyền Trang lại đưa hết đồ vào tay tôi, cái vẻ coi thường của bà ta như tôi là rác rưởi vậy.

Tôi cảm thấy dù có mời một người giúp việc đi theo thì cũng không đáng thương, không bị mắng như tôi.

Mua đồ xong Tang Huyền Trang lại muốn đi ăn, Tiêu Lạc Thiên gọi điện đến nói muốn đi cùng. Tôi vừa nghe thấy sẽ gặp phải Tiêu Lạc Thiên thì trong lòng lại bắt đầu e ngại. Lần trước cãi nhau đã thăng cấp đến bạo hành gia đình, nhìn thấy máu rồi, tôi không biết còn phải đối mặt với Tiêu Lạc Thiên như thế nào nữa.

Nhưng Tiêu Lạc Thiên vẫn đến, lúc đầu anh ta không nhìn thấy tôi do đang bị túi này túi kia che mất, nên đến khi anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhan Như Ngọc rồi cùng bọn họ vui vẻ nói cười, nụ cười đó chính là kiểu trước đây tôi thích nhất. Chỉ cần anh ta hơi cười với tôi là tôi dường như đã nhìn được cả thế giới.

“Đường Vân, đi gọi nhân viên phục vụ đến gọi đồ đi.” Đi vào đến nhà hàng món Trung, Tang Huyền Trang bắt đầu sai khiến tôi.

“Vân Vân?” Tiêu Lạc Thiên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, vẻ như giờ mới phát hiện ra sự có mặt của tôi, cùng đó trong mắt cũng hiện lên vẻ bất ngờ: “Sao em lại ở đây? Hôm qua em đã đi đâu vậy?”

Tôi cũng đâu có muốn ở đây, tôi mài răng trong lòng, đang muốn nói là tình cờ đi ngang qua nhưng Tang Huyền Trang lại bất ngờ nói: “Hừ, người nào đó ban ngày không ở nhà dọn dẹp làm việc nhà lại đi mua sắm khắp nơi, nếu như không phải vì bị mẹ bắt gặp thì còn không biết đang lang bạt nơi đâu đâu”

Tiêu Lạc Thiên cau mày nhìn tôi, vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi đoán anh ta hôm qua đã quay về chung cư và phát hiện tôi đập hết đồ đạc, trong lòng đang bực tức muốn trút giận với tôi đây mà. Nhưng đang ở trước quảng đại quần chúng nên cũng không dám nổi giận mà cố nhẫn nhịn. Trong lòng tôi lại thấy có chút sảng khoái.

Ngôi nhà đó do tôi bố trí từng li từng tí một, nếu như đã không có người trân trọng thì tại sao tôi lại không thể phá huỷ sạch sẽ chứ.

“Anh Tiêu, em đói rồi, chúng ta mau ăn cơm đi.” Nhan Như Ngọc thấy Tiêu Lạc Thiên vẫn luôn nhìn tôi liền mở lời cắt ngang ánh nhìn của chúng tôi.

Tôi luôn tưởng rằng Nhan Như Ngọc năm xưa có thể vì sự nghiệp mà rời bỏ Tiêu Lạc Thiên thì trong lòng cô ta Tiêu Lạc Thiên chắc cũng không quan trọng lắm, dù cho có quay về cũng không nhất định
sẽ để ý đến nhưng bây giờ tôi cũng không chắc nữa, bời vì ánh mắt Nhan Như Ngọc nhìn tôi có chút ý tứ.

“Các vị muốn gọi món gì ạ?” Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên chờ chúng tôi gọi món.

“Thanh bạch vô gian, phượng hoàng về tổ, đạp tuyết vô ngân, hai mươi tư đêm trăng sáng, và thêm canh phỉ thuý lục nhân.”

Đây là một nhà hàng đầy tình thơ ý hoạ, sau khi tôi và Tiêu Lạc Thiên kết hôn cũng từng tới một lần, nhìn vào thực đơn thì cơ bản đều không thể biết được rốt cuộc là cái gì, còn bị cười cho vì gọi nhầm thịt mỡ. Sau khi nghe Tiêu Lạc Thiên thành thục gọi tên năm món ăn rồi lại nói với Nhan Như Ngọc: “Đã lâu rồi không đến đây ăn, anh còn nhớ những món này đều là những món em thích ăn, bây giờ khẩu vị chưa thay đổi chứ?”

“Không có, đây đều là những món em thích ăn, em cũng gọi cho anh mấy món nhé. Tứ quý mĩ, bạch vô nguyệt, tương thân tương ái bất tương li. Anh Tiêu, em nhớ không nhầm chứ, đây là những món anh thích nhất.” Nhan Như Ngọc không hề nhìn thực đơn mà đã gọi ra một loạt các món, còn tôi thì còn không biết đây rốt cuộc là cái gì nữa.

Mắt Tiêu Lạc Thiên như sáng bừng lên. Anh ta sau khi nhìn thấy tôi đã che bớt cảm xúc đi, cả người trở nên dịu dàng thâm tình nhìn Nhan Như Ngọc, không nói thành lời, mềm mại như nước: “Không nhớ sai, thì ra em vẫn luôn nhớ à.”

“Vậy thì chúng ta gọi thêm một món điểm tâm nhu tình mật ý đi, trước đây mỗi lần ăn cơm xong chúng ta đều gọi điểm tâm này.” Nhan Như Ngọc mỉm cười gọi phục vụ thêm một món điểm tâm.

Tôi nhìn thấy thì bỗng nhiên hiểu ra đây chính là nơi trước đây họ thưởng xuyên đến. Cũng đúng, Nhan Như Ngọc là một người phụ nữ toàn thân đầy ắp tình thơ hoạ ý mà nên tất nhiên là thích hẹn hò ở những nơi như thế này rồi.

“Quý ngài đây với vợ thật là ân ái, vừa nhìn là biết là cặp vợ chồng lâu năm rồi. Nếu như là khách quen thì quán chúng tôi sẽ tặng thêm cho các vị một phần canh tình nhân, canh tâm tâm tương ấn thì thế nào, là sét ăn chuyên dành cho các cặp đôi, chúc tình cảm hai người ngày càng tốt.” Nhân viên phục vụ vui vẻ nói.

Truyện convert hay : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện