Tôi cảm thấy bản thân thật chẳng được nước nôi gì, ba người này bắt nạt tôi đã thành quen rồi, đến mức bây giờ trong lòng tôi vẫn còn bóng tối ám ảnh, vừa nhìn thấy họ là theo phản ứng tự nhiên muốn trốn đi. Nhưng Tang Huyền Trang là mẹ chồng tôi nên trước khi chính thức li hôn với Tiêu Lạc Thiên tôi không thể không nói gì mà quay người bỏ chạy được.
“Chị họ, thật trùng hợp, chị cũng đến đây mua sắm à?” Nhan Như Ngọc nhếch miệng cười với tôi, dịu dàng hào phóng đầy khí chất.
“Đúng thế, thật trùng hợp quá!” Tôi cười gượng, nghe đầu bên kia trong điện thoại vẫn còn giọng nói của Khưu Thiên Trường liền nói một tiếng là có việc rồi vội vàng ngắt máy, tập trung một trăm hai mươi phần trăm sức lực để đối phó với họ.
Con người có lúc sống thật mệt mỏi, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi những chuyện rắc rối. Giống như tôi vậy, rõ ràng là rất ghét ba người này nhưng lại không thể thoải mái nói thẳng ra là tôi ghét họ rồi phất tay bước đi.
“Hừ, cả ngày chỉ nhàn rỗi đi mua sắm khắp nơi, Tiêu Lạc Thiên nhà chúng tôi thì cả ngày phải đi làm cực khổ ở công ty, cô còn cũng không biết quan tâm đến nó một chút, không biết Tiêu Lạc Thiên nghĩ thế nào mà lại lấy người như cô làm vợ nữa, nhìn thấy là làm tôi bực mình.” Tang Huyền Trang chê bai, chế giễu không chút nể tình nào.
Tôi chỉ cười không nói gì, ngay cả tôi cũng không biết lúc đầu Tiêu Lạc Thiên đã nghĩ gì mà lại lấy tôi nữa. Nhìn Nhan Như Ngọc ở bên cạnh bà ta mà xem, khoác tay thân mật như hai mẹ con vậy.
“Dì Tang đừng nói vậy, chị ấy cũng là sau khi lấy anh Tiêu mới nghỉ làm mà, thời gian rảnh rỗi đương nhiên là nhiều. Ồ, đồng hồ đeo tay này của chị thật đẹp, phải hơn hai triệu nhỉ, anh Tiêu đối xử với chị thật tốt quá.” Đường Hoài Thương hùa vào nói tiếp nhưng rõ ràng là đang nói tôi rảnh rỗi không biết làm gì chỉ biết tiêu tiền.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay có giá trị nhất trên người tôi từ trước đến giờ. Sáng nay khi rời đi Khưu Thiên Trường đã đặc biệt đeo cho tôi, ý tứ chính là muốn tôi về nhà đúng giờ. Tôi tiếp tục cười ngốc nghếch chứ không nói gì, dù sao nói gì vào lúc này cũng đều sai hết.
Nhưng khi Tang Huyền Trang muốn gây rắc rối cho tôi thì hoàn toàn không cần bất cứ lí do gì: “Lúc nào cũng như một cái bình hồ lô vậy, không biết nói năng, đúng là mất mặt chết mất, cô đi theo đi.”
Tang Huyền Trang nói rồi ngước đầu đi về hướng khu thương mại, coi mình như là thái hậu giá đáo không bằng. Tang Huyền
Trang qua đó tụ tập rồi cũng không biết nói gì với mấy ngươi kia, bà ta bắt đầu cười lớn. Tôi thật sự muốn bỏ đi cho xong nhưng thực sự lại không có cái dũng khí đó.
Tang Huyền Trang nếu như làm loạn lên thì tôi sẽ trở thành đối tượng mà mọi người như bố, cô, mẹ kế và cả Tiêu Lạc Thiên chán ghét mất. Khi vừa kết hôn Tang Huyền Trang gây khó dễ cho tôi, tôi chỉ cãi lại mấy câu kết quả là như một trận đại nạn, không một ai đứng về phía tôi, mọi người đều nói là do tôi sai nên từ đó về sau tôi không dám đối chọi với Tang Huyền Trang nữa.
Sau khi vào khu mua sắm tôi không nghi ngờ gì trở thành em gái xách đồ, toàn là đồ Tang Huyền Trang mua cho Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc đúng là rất biết nịnh người khác. Trong một cửa hàng đồ trang sức cô ta đã mua tặng cho Tang Huyền Trang một sợi dây truyền, mồm nói là đeo lên thì người trở nên xinh đẹp, giống như là chị em với cô ta vậy, Tang Huyền Trang nghe vậy thì vui vẻ cười tươi rói.
Tôi mệt đến thở hồng hộc, mười mấy cái túi đều treo trên người tôi, đi bộ cũng thấy vất vả, nhưng ba trưởng quầy kia lại không có một ai định cầm giúp tôi.
“Chị à, lâu rồi không gặp, em gái xin được hỏi thăm chị!” Đường Hoài Thương cười với vẻ xấu xa đến gần tôi, nhân lúc không ai chú ý còn cố ý giẫm kên chân tôi, làm tôi đau đến méo mặt.
Chân cũng không vững nên đã ngã xuống đất như chó ăn phải bùn, bộ dạng thảm hại này đã thu hút sự chú ý của đám đông, lời bàn tán rầm rì rất mất mặt.
Tang Huyền Trang buồn bực đi đến, hô lên: “Đường Vân, cô cố tình chống đối tôi đúng không, cầm có chút đồ mà cũng ngã được, cô còn làm được việc gì chứ hả?”
Tôi xoa chân mặc kệ Tang Huyền Trang trách mắng mà chỉ ngầng đầu nhìn Đường Ái Vân, cô ta đang làm mặt quỷ với tôi, trên mặt là vẻ đắc ý.
“Xin lỗi chị họ, vừa rồi em không để ý đến chị, chị mau đứng dậy đi, để em cầm đồ giúp chị.” Nhan Như Ngọc cũng tiến đến quan tâm đưa tay ra đỡ tôi. Tôi không thèm cô ta đỡ mà tự đứng dậy, trong đầu tính toán xem làm thế nào để Tang Huyền Trang đuổi tôi đi, như vậy tôi cũng bớt phải chịu tội ở đây.
Truyện convert hay :
Đô Thị Cuồng Thiếu