Tư Nhĩ cầm bản hợp đồng hôn nhân dày cả mấy chục trang trên tay mà trong lòng lười biếng chẳng muốn đọc.
Cô tuy không phải kiểu người mắc bệnh “sợ chữ” nhưng cái thứ nhảm nhí thể này thực tình cô đọc không có vô.
Mở ra mất công lại tổ buồn ngủ…
Đối diện với cô bây giờ là Văn Quảng, anh ta sớm muộn sẽ là chồng cô.
Tên chồng hờ luôn luôn ghét bỏ cô ra mặt.
Và ngược lại cô cũng chẳng ưa gì cái kiểu người như anh ta.
Nhưng cô và anh ta khác nhau một chỗ.
Anh ta không yêu cô.
Anh ta có quyền ghét bỏ cô ra mặt bởi vì anh ta được phép làm thế.
Còn cô.
Cô ghét anh ta thấu tận xương tủy nhưng cô không có quyền được thể hiện ra ngoài mặt.
Bố mẹ cô không cho phép cô làm như thế.
Cô vì chữ “hiếu” nên rắm rắp nghe theo lời cha mẹ mình: đóng trọn vai người vợ thảo dâu hiền trước mặt anh ta và người nhà họ Trần.
Thật mệt muốn chết.
- Cô đọc xong hết chưa? - Văn Quảng chau mày tỏ vẻ không vui, giọng hối thúc ra lệnh.
- Sao chúng ta phải làm thế này? Sống như các cặp vợ chồng khác không được sao? - Tư Nhĩ từ từ hạ thấp bản hợp đồng hôn nhân xuống, khuôn mặt xinh đẹp dần lộ ra vẻ đau khổ.
Mấy cái trò diễn viên này Tư Nhĩ diễn đến phát chán ở nhà họ Lam của cô rồi.
Bây giờ ngồi trước mặt tên chồng hờ này đóng vai nữ nhân yếu đuối lụy tình thật chả khó khăn với cô chút nào.
Ngay cả nước mắt cô rơi nhìn cũng thật tự nhiên.
Chao ôi nhiều lúc Tư Nhĩ cảm thấy đời cô nếu không phải sinh ra là tiểu thư con nhà giàu thì chắc giờ này cô đã là một nữ minh tinh được cả nước săn đón rồi cũng nên.
- Cô cứ kí đi.
Chúng ta mệnh ai nấy sống.
Trước mặt hai gia đình giả vờ hạnh phúc chút là được rồi.
- Nhưng em…
- Cô đừng nói là cô yêu tôi rồi đấy nhé?
- Em…
- Tôi mong câu trả lời của cô là không.
Bởi vì hạng con gái như cô không bao giờ là gu của tôi.
Cô hiểu không?
Văn Quảng liên tục “chen họng” làm Tư Nhĩ tức muốn ói máu chỉ hận thân mình kém cỏi không bóp chết được anh ta.
- Được em sẽ kí.
- Tư Nhĩ giả bộ khóc lóc kí vội vào bản hợp đồng sau đó lấy cớ đau khổ nên bỏ đi trước.
Cô lao nhanh ra khỏi quán, vươn tay vẫy gọi một chiếc taxi rồi bước vào bên trong.
- Đến quán bar gần nhất.
- Tư Nhĩ vui vẻ bảo với lái xe.
Sau đó liền lấy trong túi ra một đống đồ trang điểm và bắt đầu make up một tông màu thật đậm.
Ngay cả bộ đồ đoan trang bên ngoài cũng được cởi ra làm lộ bộ váy sexy ôm trọn thân hình chuẩn chỉnh.
- Cô gái cô… - người lái xe được phen hoang mang, tim đập chân run.
Tư Nhĩ thấy thế thích chí cười khì khì.
- Cuộc sống mà chú.
Cháu đây diễn gái ngoan chán rồi, phải đú đởn một hôm thì mới có thể tiếp tục diễn gái ngoan được.
Tư Nhĩ là kiểu con gái phóng khoáng, cô vui vẻ và tôn thờ cuộc sống độc thân đầy tự do.
Nhưng khổ nỗi tự do mà cô muốn thì cái thân phận tiểu thư này không cho cô được.
Cô ngoài cách đóng vai gái ngoan để vừa lòng gia đình ra thì không thể làm gì khác.
Với lại chỉ khi không bị gia đình nghi ngờ cô mới có thể lâu lâu trốn đi chơi như thế này chứ.
.
Lễ cưới nhanh chóng được diễn ra, cuộc sống hôn nhân của Tư Nhĩ cũng vì thế mà vội vàng mở ra trước mắt cô.
Ngay hôm đầu