Vốn là con gái nhà tài phiệt nên Tư Nhĩ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được ông bà Lam cưng chiều hết mực, ngoài việc phải học để trở thành một cô tiểu thư hoàn hảo ra thì cô không cần phải động tay vào bất cứ công việc gì dù là nhỏ nhất.
Và cũng chính bởi vì như thế nên trước khi nhanh nhảu chấp nhận làm việc nhà giúp Văn Quảng cô đã cho rằng đây là một công việc vô cùng đơn giản, nhắm mắt cũng có thể dễ dàng làm được nhưng khi bắt tay vào làm rồi cô mới muộn màng nhận ra, hoá ra công việc này lại khó khăn đến vậy.
Ban đầu là lau dọn nhà cửa…
À quên đây mà là nhà gì chứ? Phải nói là nguyên căn biệt thự rộng cả trăm mét vuông với ba tầng lầu, mỗi tầng lại có đến bốn căn phòng rộng để dùng vào các việc khác nhau như thư viện, phòng làm việc, phòng tắm và phòng ngủ dự trữ.
Chưa kể đằng sau còn có một sân vườn với đủ loại cây cối khác nhau và một bể bơi rộng cần được thay nước thường xuyên.
Chẳng cần phải bắt tay vào làm, Tư Nhĩ chỉ nhìn thôi cũng biết bản thân cô nếu chỉ có một mình thì nhất định làm không xuể.
Văn Quảng chắc chắn biết điều này nên mới cố tình để cô tự nhận làm công việc này hòng muốn gây khó dễ cho cô.
Nhận thấy mọi việc có vẻ như đã nằm ngoài dự đoán, Tư Nhĩ đánh liều cẩu thả chỉ dọn dẹp dưới nhà và cầu thang xung quanh phòng của Văn Quảng để có thể qua mặt anh nhưng bất thành.
Văn Quảng trở về nhà với thái độ lạnh lùng, vẻ mặt cau có pha lẫn sự chế giễu.
- Cô tính qua mặt ai vậy? Ở trên kia, ở đó và cả ở đó nữa tất cả đều chưa từng được lau chùi đến.
- anh ta chẳng cần kiểm tra kĩ càng từng chút cũng có thể chỉ ra một loạt chỗ cô chưa động tay tới.
Thậm chí ngay cả những nơi cô lau chùi cẩn thận để qua mắt anh ta cũng bị anh ta soi ra những vết bẩn khó lòng chối cãi.
- Em xin lỗi.
Em sẽ rút kinh nghiệm.
- Tư Nhĩ bất lực chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Văn Quảng thấy cô thành tâm nhận lỗi không những không thông cảm cho cô mà ngược lại còn tiếp tục buông lời chê bai, chế giễu cô.
- Xin lỗi? Cô ngoài xin lỗi ra thì chỉ biết phạm lỗi rồi lại xin lỗi, người như cô đúng là kẻ dư thừa trong xã hội.
- Em… - bị động chạm tới danh dự, Tư Nhĩ trong phút chốc đã muốn vùng lên để phản kháng nhưng cuối cùng cô vẫn đủ lý trí để lựa chọn im lặng, tiếp tục đóng vai cô gái biết điều, hiểu chuyện.
- Bỏ qua chuyện này.
Cơm tối cô chuẩn bị đến đâu rồi?
- Cơm tối? - Tư Nhĩ sững người ngạc nhiên hỏi lại.
Suốt từ sáng tới giờ cô bận bù đầu, thời gian nghỉ ngơi còn không có nói gì tới việc nấu cơm.
Hơn nữa cô trước giờ chưa từng vào bếp, ngay cả nấu mì cô còn vụng về không thể nấu cho ra hồn, nói gì mấy món sơn hào hải vị với đủ kiểu chế biến phức tạp?
- Chưa nấu đúng không? - Văn Quảng thản nhiên hỏi, dường như đã biết chắc câu trả lời.
- Em quên mất.
Hay để giờ em nấu?
- Thôi khỏi.
Bữa nay là ngày đầu cô đến đây.
Tôi sẽ mời cô một bữa.
- Anh mời em ăn cơm? - Tư Nhĩ nghi ngờ không dám tin điều mình vừa mới nghe.
- Cô điếc nên không nghe rõ sao mà cái gì cũng hỏi lại hết thế? Thay đồ đi rồi đi với tôi.
Tư Nhĩ không biết vì sao Văn Quảng lại đột nhiên mời cô đi ăn nhưng có một điều cô biết rõ đó là bữa cơm anh ta mời chắc chắn có vấn đề.
Rồi cô bắt đầu đi lên phòng để trang điểm và thay đồ.
Bộ đồ hôm nay cô chọn là một chiếc đầm body cổ vuông màu đen, tuy kín đáo lịch sự nhưng lại vấn vô cùng nổi bật, tôn dáng.
Phối cùng là túi xách và giày cao gót càng khiến cô trông quyến rũ hơn bao giờ hết.
Còn về make up, Tư Nhĩ make up không quá đậm nhưng khí chất vẫn vô cùng sắc sảo, dư sức ăn đứt mọi cô gái cô sẽ chạm mặt trong bữa tối hôm nay.
Nhìn người con gái ăn diện đẹp đẽ đang đứng trước mặt bây giờ với cô gái xuể xoà mệt mỏi khi nãy quả thật là đã khác nhau một